Chương trước
Chương sau
Nguyên nhân? Nguyên nhân Cừu Bùi Tâm dùng ta dụ hắn ra đương nhiên là có, nhưng chẳng lẽ muốn ta thú thật?
          Nói người kia cưỡng bức ta? Nói Đỗ Yểm Nguyệt chẳng qua chỉ là một nam sủng hèn mọn? Hay nói Cừu Bùi Tâm nắm chắc như vậy là vì thấy ta tự đến cửa, sau đó nhận ân sủng mà về?
          Từng câu từng chữ tích tụ thành ý nghĩ, lúc mở miệng chỉ khiến đau đớn đâm vào trái tim. Những chuyện u buồn đã từng nặng nề chồng chất trong lòng, đã từng bao trùm khiến ta không chịu nổi, bây giờ lại theo câu hỏi của Mộ Dung Viên mà hiện lên, như từng cơn sóng đập vào ta, khiến ta không cách nào hô hấp.
          Dường như phải cố hết sức mới không khiến cho bi thương trong lòng hoá thành hơi nước tràn ra mi mắt.
          Mộ Dung Viên không thấy ta trả lời, vẻ mặt cũng nặng nề hơn nhiều, vươn tay phất qua trán ta, trong đôi mắt đen chứa đầy tình cảm không tên, khiến hắn trở nên nghiêm túc khác xưa. “Yểm Nguyệt lúc nào cũng ủ dột, lúc nào cũng tràn ngập ưu phiền, ngươi có biết người khác nhìn vào sẽ đau lòng biết bao nhiêu không? Nếu không ngại, Mộ Dung Viên sẽ lắng nghe và giúp đỡ ngươi”
          Ta lắc đầu, cụp mắt không nhìn thẳng vào hắn. Cho dù so với những người khác, Mộ Dung Viên càng tới gần điểm mấu của ta hơn, nhưng có một số việc không thể nói nên lời, cũng không ai giúp được.
          Mộ Dung Viên nghi hoặc nhìn vẻ đau thương của ta, sau khi hít sâu vài cái thì e dè hỏi thăm. “Yểm Nguyệt, người kia…”. Bộ dạng hắn khó xử, muốn nói lại thôi, dường như có nghi vấn khó nói. “Ta chỉ đoán thôi, nhưng có phải hắn…”. Sau vài lần, rốt cuộc nản lòng nắm lấy tóc, mơ hồ lẩm bẩm. “Chắc là không thể nào… Người của Đỗ gia bảo chắc sẽ không gặp phải chuyện này…”
          Ta không rõ ý của Mộ Dung Viên, hắn chỉ lắc đầu xua tay, dường như muốn phủ định điều gì, đến khi nhìn về phía ta mới khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.
          “Ngươi không sao chứ?”. Mộ Dung Viên hành động khác thường khiến ta bắt đầu nghi ngờ rằng đó là do bị trọng thương mà ra.
          Mộ Dung Viên cười gượng. “Không sao, chỉ là suy nghĩ quá nhiều mà thôi, thế nhưng…”. Hắn sâu xa nhìn ta, trong mắt mang theo vẻ chuyên chú hiếm thấy. “Yểm Nguyệt biết không, ta vẫn luôn thích ngươi, từ lần đầu tiên gặp mặt…”
          Ta hơi kinh ngạc khi Mộ Dung Viên đột ngột thân thiết, cũng như thái độ có chút mong đợi của hắn. Ta ngẩn người, theo lễ mà đáp lại. “Ách, cám ơn… ta cũng thấy Mộ Dung đại ca là người tốt…”
          Đôi mắt tinh anh của hắn lập tức che phủ bởi phiền muộn, giống như quả bóng xì hơi, vẻ mặt thất bại mà thở dài. “Quả nhiên không hiểu…”
          Ta bắt đầu cảm thấy vết thương của Mộ Dung Viên nặng hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.
          Một lúc sau, Mộ Dung Viên thoáng khôi phục tâm trạng, lại tiếp tục tươi cười. “Nói chung việc này cứ để tân minh chủ lo liệu đi, trong thời gian ngắn Minh Cung thần giáo cũng không xâm phạm tới võ lâm Trung Nguyên. Tất cả sẽ giống với trước kia”. Hắn an ủi phất qua tóc ta, trên gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười thân thiện.
          “Ừ”. Ta bỏ qua nỗi buồn, trao cho Mộ Dung Viên một nụ cười cảm kích.
          Động tác của Mộ Dung Viên khựng lại, cuối cùng thở dài. “Yểm Nguyệt… tứ thiếu gia không phải bảo ngươi nếu không có việc gì thì hạn chế mỉm cười ư?”
          Mộ Dung Viên nói đúng, sau khi chưởng môn phái Hoa Sơn vượt qua quần hùng trở thành minh chủ thì giang hồ hỗn loạn trở lại bình thường. Hai phái hắc bạch vẫn đối đầu, võ lâm tân tú vẫn xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chuyện của Cừu Bùi Tâm trôi qua như mây khói, có một vài người nhắc đến, rồi lại bị những lời đồn đãi mới mẻ lấn át, cũng không ghi lại chút dấu ấn trong lịch sử võ lâm.
          Nhưng ta và Đỗ gia bảo lại khác!
          Sau chuyện ở Võ Lâm Minh, giang hồ đồn rằng ngũ thiếu gia của Đỗ gia bảo xinh đẹp như tiên, còn hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Những người nghe tiếng mà đến, bất kể anh hùng hào kiệt hay lưu manh, hái hoa tặc, bất kể là công khai đến hay ngầm tìm hiểu cũng nhiều như cá diếc đổ ra sông. Chỉ cần nhìn lông mày nhíu chặt của phụ thân là có thể biết Đỗ gia bảo bị quấy rầy thế nào.
          Mà ta, dù phải vất vả ứng phó với khách khứa tới thăm, nhưng chuyện chân chính quấy nhiễu lòng ta vẫn là việc người kia lâu ngày không xuất hiện.
          Mấy ngày nay tâm trạng của ta lúc nào cũng phập phồng, rõ ràng hận hắn chiếm đoạt, cũng hận bản thân nhu nhược, nhưng giữa hận thù lại bắt đầu hiện lên cảnh tượng trong đình viện hôm đó, bể tắm mờ sương, thân thể triền miên. Trước kia ta đón nhận hắn cũng vì mình quá yếu đuối, nhưng không thể phủ nhận sự bao dung, thương tiếc và yêu thương mơ hồ của hắn, khiến thân thể ta lúc đầu thì cứng ngắc nhưng sau đó lại thoả mãn ngoài dự kiến. Mỗi khi hồi tưởng, đầu óc lại lơ đễnh loé lên hình ảnh phiến tình, thường khiến ta đỏ mặt tới mang tai, mấy lần bị người khác bắt gặp thì khó có thể giải thích, chỉ hận không tìm được một cái lỗ dưới đất mà chui vào.
          Ta thừa nhận mình đang băn khoăn. Không phải vì hôm đó hắn cứu ta trên đài tỉ thí, hay vì sự phẫn nộ khó hiểu lúc hắn rời đi, mà ta muốn biết sự nhớ nhung khó nén trong lòng rốt cuộc là vì tập mãi thành quen hay vì tơ tình đã quấn quanh cõi lòng?
          Ta đùa nghịch ngọn tóc, không nói gì, cũng không hiểu nổi.
          Rốt cuộc, phụ thân đã không còn chịu được sự quấy rầy cũng như những lời đồn sôi sục trong giang hồ.
          Trong bữa ăn tối, phụ thân trầm ngân nói với mọi người. “Yểm Nguyệt dù đẹp thì cũng là nam nhân!”. Ý của phụ thân là lời đồn xinh đẹp kiểu này chỉ nên dành cho nữ nhân. “Yểm Nguyệt không nên trở thành đề tài nói chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu”. Các huynh đệ mỗi lần nhắc đến tình cảnh không người nào có thể giúp đỡ hôm đó thì vẫn nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn hận. “Mọi người kinh ngạc như vậy đa phần là vì chưa thấy tận mắt Yểm Nguyệt, thế nên mới góp miệng giúp vui…”.
          Các huynh đệ tỏ ra không đồng ý với phụ thân, muốn nói rằng dung mạo của ta so với trong lời đồn thì càng đẹp hơn. Phụ thân kết luận. “Cho nên ta nghĩ Yểm Nguyệt nên đi lại nhiều trên giang hồ”.
          Các huynh đệ hơi ngẩn ra, vẫn là tứ ca mở miệng trước. “Ừm, bây giờ ta đã biết sự ngây thơ của Yểm Nguyệt bắt nguồn từ đâu…”. Tam ca và lục đệ điên cuồng gật đầu phụ hoạ, bị phụ thân liếc xéo mới dừng lại.
          Phản ứng của nhị ca so ra đúng với trọng tâm hơn. “Cha, danh tiếng của Yểm Nguyệt đã khiến vô số người tìm tới cửa, bây giờ hắn ra khỏi Đỗ gia bảo chẳng phải là đưa dê vào hang sói hay sao?”
          Đại ca cũng phản đối. “Hơn nữa Yểm Nguyệt không giỏi võ, một mình ở ngoài rất nguy hiểm”
          Phụ thân giơ tay lên ngăn lại phản đối của các huynh đệ. “Đương nhiên ta sẽ không để Yểm Nguyệt mạo hiểm vô ích, vẫn để các ngươi đi theo. Còn về địa điểm… Các ngươi có nhớ Lục bá phụ - bằng hữu của ta ở Dương Châu không?”
          Đại ca hỏi lại. “Cha muốn nói đến Thượng thư về hưu Lục Nghiễm Triệu, Lục thế bá ư?”         
          Phụ thân giao du rộng rãi, hắc bạch lưỡng đạo, tam giáo cửu lưu, cũng có không ít quan quân triều đình. Lục Nghiễm Triệu là đồng hương, huynh đệ kết nghĩa của phụ thân, tuy thành tựu của hai người không giống nhau, một người tung hoành võ lâm, một người ra oai ở quan trường, nhưng giao tình vẫn không ngừng nhờ vào thư từ qua lại hơn mười năm. Lúc nhỏ ta chỉ gặp hắn vài lần, không có nhiều ấn tượng.
          “Ừ, không sai. Vài ngày trước ta đã nhắc tới các ngươi với bọn họ, hắn cũng rất vừa ý Yểm Nguyệt. Đúng lúc Lục bá phụ của ngươi có con gái đến tuổi cập kê, Lục gia là gia tộc trí thức, hợp với tính tình thích đọc sách của Yểm Nguyệt. Ta muốn nhân cơ hội này để các ngươi ghé thăm, sẵn tiện bàn chuyện hôn nhân của Yểm Nguyệt, một công đôi chuyện”. Nói xong, phụ thân cười khoái trá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.