“…” Lục Trọng bất lực nói: “Đây là cách mà người nói sao?”
Ta gật đầu thật mạnh, rồi đẩy y ra: “Đi thôi, ngươi làm được mà.”
“Hắt xì!” Lục Trọng cố ý lớn tiếng hắt hơi một cái, xong lại tự mình nói: “Đám lính canh đêm đều đi đâu hết rồi, còn dám lười biếng! Ta đây sẽ đi gọi quản gia đến.”
Giống như những con chim sẻ bị kinh động, những bóng đen vụt qua nhanh chóng và quay trở lại núp trong màn đêm.
Ta nhìn Lục Trọng, ăn mặc như một hộ viện, lao như bay về phía chủ viện giống một con cua, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Kỹ năng diễn xuất y cũng được đấy chứ, dáng vẻ khi chạy của y trông giống như một người luyện võ, chắc chắn sẽ thu hút những bóng đen đuổi theo.
Quả nhiên là đúng như vậy, những bóng đen kia đang nháo nhào náo động.
Lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn, ta bằng một tư thế vô cùng chật vật và hèn mọn, lăn vào cửa động mà vừa nãy các bóng đen kia đứng canh gác.
92
Ta che lại bàn tay bị đá cào xước, rồi nhanh chóng trốn vào một góc.
Đây là một cửa động cực kỳ khuất vào trong, phía sau hòn non bộ, nước chảy bên ngoài là nước sinh hoạt, âm thanh nước chảy rất lớn, còn có tiếng ếch nhái kêu ồm ộp, dây leo xanh thì mọc lan tràn, ẩn giấu cửa động chỉ một người có thể xuyên qua một cách hoàn mỹ.
Đá vụn khắp nơi trên đất, ta dựa vào bức tường đá di chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yem-nga-lai-thoi-lo/2952135/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.