- Đừng khóc... - ngài đưa tay lau đi những giọt nước mắt của nó, nó ngồi thẫn thờ, vẫn chỉ đưa mắt vào một khoảng không vô hình, lòng đau như cắt.
Nó im lặng, cứ thế những giọt nước mắt cứ lăn dài xuống trên hai gò má, ngài ôm lấy nó, ngài không hiểu, khi một con người buồn, sẽ có nước chảy ra từ mắt họ, ngài không thể khóc, vì thế ngài không thể biết được cảm giác khi khóc là như thế nào.
Ngài chỉ có thể biết vui, biết buồn, biết cười. Ngài không biết khóc.
- Rin, có ta, nàng đừng khóc. Hãy vui lên đi. - ngài gượng cười, ngài chỉ muốn nó vui vẻ, không phải mang một bộ mặt buồn như thế.
Nó dường như người mất hồn, không nói lấy một lời nào, vẫn đưa mắt nhìn vào khoảng trống. Ngài không muốn thế chút nào.
- Nàng cứ nghỉ ngơi...ta sẽ không làm phiền...
Ngài xuống hạ giới, cải trang thành một vampire bình thường đi vào khu chợ. Ngài sẽ thử mua một ít trái cây, một ít đồ ăn ngon chắc nó sẽ vui lên thôi.
Ngài rất hài lòng vì thường dân vampire đều chung sống hòa bình, từ khi gặp nó, ngài đã ra lệnh cho con người cùng chung sống với vampire, mọi thứ đều bình đẳng. Bỗng ngài thấy một đứa nhóc loài người đang đứng khóc giữa lối đi lại, ngài mới lại gần, đưa cho đứa nhóc đó một quả cam trong giỏ.
Đứa nhóc ấy cầm quả cam tươi cười nhìn ngài, rồi nó bỏ chạy đến bên đám bạn. Ngài đứng nhìn hồi lâu, một quả cam, nhóc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yanderemiku-em-rat-ngon/2753021/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.