Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
"Cầu xin anh... Khương Nhạc... Hu hu... Thật sự không chịu nổi nữa rồi...”
Diệp Thư kêu khóc xin tha, nước mắt ngắn dài, hai bắp đùi giơ thẳng ở hai bên hông của Khương Nhạc, đôi chân trần như ngó sen trắng nõn cứ đạp đá lung tung, mười ngón tay hồng hồng cấu chặt vào vai anh và không ngừng cào thành những dấu vết màu đỏ tươi.
"Van cầu anh... Khương Nhạc... Đừng vào nữa... Huyệt nhỏ sẽ hư mất... Hu hu..." Cô cảm thấy như chìm xuống nước, tình cảm mãnh liệt tựa dòng nước không ngừng đổ vào tai và mũi cô, cảm giác chết đuối xen lẫn sợ hãi khiến cô giãy dụa không ngừng để trốn thoát, nhưng sự kháng cự của cô lại chẳng có chút tác dụng nào. Gậy thịt vẫn đâm vừa sâu vừa mạnh để tàn phá, cửa huyệt sưng đỏ bị căng đến mức khép mở khép mở như đóa hoa hồng kiều diễm.
Khương Nhạc nhìn dáng vẻ đáng thương của cô: mắt mũi đỏ hoe, gò má thấm đẫm nước mắt, mấy sợi tóc đen bị bết lại. Anh thấy buồn cười, dùng sức ở phần eo ở xoay tròn gậy thịt ở bên trong huyệt non mềm: “Bảo bối, ăn nhiều một chút, ăn đến khi no bụng thỏa thích.”
"Không... Đừng... sẽ hư mất... Khương Nhạc... Anh tha cho ta đi..."
"Chậc chậc, huyệt nhỏ phóng túng đã đáng thương đến mức thế này rồi.” Khương Nhạc giảm tốc độ, không dùng sức rút ra đâm vào rồi xuyên tận cùng như ban nãy nữa, ngược lại thì anh rất chú ý kỹ xảo, chọn dùng phương thức “chín cạn một sâu”, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/1978496/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.