Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Mấy ngày trước do bận chế thuốc mới, thức đến hai ba giờ sáng là chuyện bình thường, may thay thuốc mới đã được chế thành công, anh cũng xem như xong việc, tối nay phải ngủ sớm ngủ bù mới được.
Nửa đêm, trong phòng bỗng có tiếng sột soạt, bước chân nho nhỏ dần dần lan tới bên giường anh, bất đắc dĩ anh phải mở mắt ra, cô gái xinh đẹp đang dùng sức lắc vai anh. Cách một lớp quần áo, anh vẫn cảm nhận được bàn tay trơn láng, non mềm nhẵn mịn của cô.
"Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần!"
Giọng nói yêu kiều hệt như con người cô vậy, đáy lòng anh căng thêm vài phần.
"Chuyện gì?"
"Tôi đói quá, đói bụng không ngủ được, anh trụng một bát mỳ cho tôi đi."
"Cô Dư..."
"Tôi muốn thêm trứng chiên nữa."
"Cô Dư." Tần Hề cất cao giọng, ngồi dậy từ trên giường, ấn công tắc điện ở đầu giường.
Làn da anh trắng bệch như người mắc bệnh, hàng mi dày rậm rạp buông xuống tạo thành bóng râm rất rõ ràng, sắc môi nhàn nhạt kèm theo sự lạnh lẽo.
Dư Sơ mân mê đôi môi đỏ của mình, dịu dàng nói: "Anh sao vậy?"
"Cô Dư, tôi đâu phải là bảo mẫu của cô." Giọng điệu của Tần Hề rất nghiêm túc: "Tôi chuẩn bị bữa tối nhưng cô không chịu ăn."
Nhưng cô cũng không ngờ mình lại đói đến thế, cô không cố ý gây phiền toái cho anh mà.
Dư Sơ tự biết mình đuối lý nên không nói gì nữa, chỉ dùng cặp mắt sáng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-hoa-hop/1978408/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.