Lục Kiệt giận dữ trừng mắt nhìn Ngô Cẩm Hoạ, nhưng lại bị tiếng "Cạch" một cái đập xuống án bàn khiến cho hoảng sợ, vội vàng hất tay Ngô Cẩm Hoạ ra, lẩm bẩm nhìn Lục Mậu: "Không phải, Nhị ca, tiểu cô nương này quá là lớn mật, nếu ở bên ngoài xảy ra nguy hiểm gì thì làm sao đây..."
Nước mắt Lục Như lập tức vỡ oà: "Nửa đời trước con vẫn luôn khao khát an nhàn ổn định, hy vọng sẽ có người có thể miễn cho con phiền lo, được họ che chở yêu thương, đến sau này mới phát hiện, không ai có thể bảo vệ con, cho dù người đó là phụ thân ruột thịt của con!"
"Phụ thân, ban đầu ta bị người ta vu oan trong sạch, người ở nơi nào? Khi bị cưỡng ép phải gả đến phủ Vĩnh An Hầu, người có từng đến hỏi ta một tiếng, ta có muốn gả hay không? Giờ đây người lại ăn nói đường hoàng nói ra một tràng lời này, cứ như là đang lo lắng cho ta vậy, hà tất phải làm thế chứ!"
Ngày hôm nay, nàng ta chẳng qua là đã hiểu ra, con người ta đó! Từ trước đến nay không có cái gọi là nương nhờ vào cành cây mà sống, ngươi dựa vào cái gì mà phải nương tựa vào bọn họ! Bọn họ lại có cái gì có thể để cho ngươi dựa dẫm! Chúng ta đều chỉ nên dựa vào chính mình mà thôi, nếu đã như thế, tại sao nàng ta lại không thể giống như tất cả nam nhi trên đời, mặc cho mình đi đến sông dài biển rộng, giẫm lên non xanh nước biếc, đi mở mang thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4945881/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.