"Cô nương đã trở về rồi sao?"
Thanh Âm bật cười một tiếng, "Hồi ma ma, cô nương đã sớm về rồi, người đang nghỉ ngủ trưa trong phòng đó ạ!"
"Bữa cơm này cũng không dùng, lát nữa nếu đói bụng thì biết làm sao!"
"Trong phòng bếp nhỏ vẫn còn nhóm bếp, cô nương chưa dùng bữa trưa, làm sao dám tắt lửa đóng bếp đi chứ."
"Hừ, trước kia ở phòng bếp lớn, chờ bọn họ đưa bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, bọn họ đều tìm cớ thoái thác, đối phó qua loa với chúng ta. Ngươi không đưa cho bọn họ vài lượng bạc, thì đừng hòng ăn được đồ nóng, giờ đây chúng ta có phòng bếp nhỏ riêng, lại không lo lắng không có đồ ăn ngon để dùng nữa rồi!"
"Ma ma còn không biết nguyên do sao, ngay cả ở phòng bếp lớn bây giờ, ngài chỉ cần phân phó một tiếng, bọn họ còn dám không làm món ngon vật lạ tới ư, cho dù bọn họ có to gan lớn mật, bây giờ cũng không dám nhận bạc của ngài đâu!" Thanh Âm cười liếc mắt nhìn Ngô ma ma một cái.
Ngô ma ma cũng tự hào cười theo một tiếng, phải rồi, lần này cô nương trở về, người trên dưới trong phủ này ai mà không nhìn ra được Quốc Công gia xem trọng cô nương biết bao, "Nửa năm nay, may nhờ có ngươi ở nhà, trông nom Lô Sơn Cư."
"Ma ma là nói gì vậy, ngài còn không biết, Quốc Công gia xem trọng cô nương đến mức nào đâu, phân phó hạ nhân phải ngày ngày quét dọn chăm sóc, Vương ma ma cũng ngày ngày giúp nô tỳ chỉnh đốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4863216/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.