Ngô Cẩm Họa nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyệt Lung, ngơ ngác nhìn nàng ta, tay cũng khẽ run rẩy, “Vậy nên, chàng ấy thành ra thế này… đều là vì ta!”
Nguyệt Lung nhíu mày, nhìn cô nương trước mắt đang lảo đảo cả người, trong lòng vẫn có chút xót xa, dù nàng ta thực sự không thể hiểu nổi vì sao cô nương lại muốn liên thủ với người khác để hãm hại Nhị gia.
Nhưng Nhị gia đã nói, bất kể cô nương làm gì, cô nương chính là người duy nhất hắn muốn bảo vệ trong cuộc đời này! Vậy thì cô nương chính là chủ t.ử của nàng ta.
Hơn nữa, nàng ta luôn cảm thấy cô nương làm như vậy chắc chắn có lý do của riêng nàng, nàng ta tin tưởng nàng!
Nguyệt Lung an ủi, trở tay nắm ngược lại tay Ngô Cẩm Họa, “Cô nương, người không cần lo lắng, Nhị gia biết rõ, hắn tài giỏi như vậy, nhất định sẽ không sao. Vả lại Hoàng thượng cũng chỉ là… cũng chưa thu hồi tước vị của phủ Anh Quốc Công, cho nên, tình hình chắc chắn không tệ như người nghĩ đâu.”
Không, không phải vậy, nàng vốn dĩ cũng nghĩ là không tệ đến thế, nàng lẽ ra đã phải nghĩ đến rồi. Ngay từ khi gặp vị Hoàng đế ngồi chốn cao tại triều đường kia, nàng đã nên nghĩ đến rồi, vì sao nàng lại tin ông ta chứ! Ngô Cẩm Họa siết chặt hai nắm đấm, nhớ lại nửa năm trước, khi nàng được Vương Trực mời đến gặp Lý Tự Thâm, những lời ông ta đã nói với nàng: “Cô nương Ngô gia, xin đừng thấy làm lạ, trẫm dùng cách này mời ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4863210/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.