Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng đã hiểu ra, tất cả đều là mê chướng của chính mình, không nhìn thấu, không buông bỏ, người cố chấp từ trước đến nay đều là nàng, không phải nàng không bận tâm đến việc bị phụ mẫu bỏ rơi, trái tim nàng từ trước đến nay đều rất đau đớn.
Dựa vào cái gì mà mẫu thân chỉ vì bận tâm đến người mình yêu mà hi sinh nàng, tại sao phụ thân không quay đầu nhìn nàng, chỉ đắm chìm trong nỗi đau của chính mình, mà không biết những tổn thương mà họ đã mang đến cho nàng? Thì ra nàng chỉ dùng sự lạnh nhạt để bao bọc trái tim mình, nghĩ rằng như vậy sẽ không đau lòng. Thế nhưng, sự xuất hiện của hắn, đã vá lại trái tim tan nát của nàng, mới hiểu được ý nghĩa của tình yêu.
Đôi mắt trong veo của Ngô Cẩm Họa đong đầy tình cảm và nước mắt, hai mắt mờ ảo, trông thật đáng thương, "Ta tưởng rằng ta có thể không bận tâm, ta tưởng rằng mình có thể chịu được kết cục chàng rời xa ta, nhưng, ta xin lỗi, ta rất tham lam, ta không, không muốn chàng rời xa ta!"
Lục Mậu nhìn thấu mọi nỗi sợ hãi, yếu đuối và sự trốn tránh của nàng, ngón tay thon dài khẽ lướt qua đôi mắt của nàng, mang đi một giọt lệ trong suốt, "Ừ, ta biết, Diệu Diệu, đừng sợ, ta sẽ không rời xa nàng!"
"Ta đã lừa chang, lợi dụng chàng, còn lợi dụng cả Oản Oản vô tội, để muội ấy phải chịu đựng sự sỉ nhục và đau đớn như vậy."
"Diệu Diệu, đó không phải lỗi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860571/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.