"Xin lỗi, Nhị gia."
"Sao, giờ ta lại thành Nhị gia rồi?" Lục Mậu bất lực nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng, "Diệu Diệu, ta rất tức giận..."
Ngô Cẩm Họa lại đưa tay che miệng hắn, nhíu mày, "Chàng đừng giận! Nhị gia... Lục Mậu, chỉ lần này thôi được không, sau này ta sẽ không như vậy nữa, chàng đừng giận, đừng trách ta có được không?"
Ánh mắt trong mong nàng nhìn hắn, tràn đầy vẻ áy náy và xin lỗi, cùng với một chút van nài khiến người ta đau lòng, Lục Mậu nhìn tiểu cô nương gây chuyện này, thở dài, nắm lấy cổ tay nàng, gỡ tay nàng ra, "Nàng vẫn luôn hấp tấp như vậy, nàng có còn nhớ ta đã nói với nàng rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, sự an nguy của nàng mới là quan trọng nhất không?"
Nàng không muốn nghe hắn nói, không muốn nghe hắn trách mắng, vì điều đó có nghĩa là hắn đang giận và thất vọng, nàng sợ hãi, mặc dù nàng biết mình đáng tội, nhưng nàng ích kỷ muốn hắn tha thứ.
Cho nên dù tay bị hắn nắm, nàng vẫn dùng miệng chặn miệng hắn lại, không cho hắn nói thêm nữa.
Người ngày đêm mong nhớ ở ngay trước mắt, dâng lên thứ cám dỗ mà hắn không bao giờ có thể cưỡng lại, hắn làm sao có thể nhịn được, cũng chưa bao giờ muốn nhịn.
Hắn đưa tay giữ gáy nàng, c.ắ.n chặt đôi môi đang chạm vào nhau, say sưa mút lấy, lưỡi của cả hai quấn quýt, tiếng thở dốc mềm mại và yếu ớt, khiến hắn càng siết chặt vòng eo nàng, muốn nhào nặn nàng vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860568/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.