Một nhóm người của Ngô Cẩm Họa lẽ ra đã phải lên đường đến huyện Lăng từ nửa tháng trước, nhưng trớ trêu thay trời lại không chiều lòng người, đang độ hè nắng gắt, trăm hoa khoe sắc, bỗng dưng mưa lớn ào ào trút xuống.
Cơn mưa dầm dề kéo dài suốt ước chừng nửa tháng trời, liên miên không ngớt.
Đường đi trơn trượt, đâu đâu cũng ẩm ướt, Ngô Cẩm Họa liền ra lệnh cho mọi người tạm dừng hành trình, chờ trời tạnh ráo sẽ lại xuất phát.
Nàng ngồi bên cửa sổ ngắm mưa phùn lất phất, trong phòng, trên chiếc chậu đồng mạ vàng hình dị thú, than trắng đang cháy phát ra tiếng kêu lách tách khe khẽ.
Nguyệt Lung bước vào phòng, bỗng dưng hít hít mũi, "Cô nương, sao nô tỳ ngửi thấy mùi gì đó bị đốt vậy ạ?"
Ngô Cẩm Họa liếc nhìn chậu đồng mạ vàng, cười nói, "Ngươi đúng là có cái mũi thính thật đấy. Ta vừa viết xong một bài thơ, cảm thấy không ưng ý nên tiện tay ném vào trong lò thôi."
Mỗi bước mỗi xa
"à," Nguyệt Lung gật gù, không để ý nhiều, "Cô nương, trời mưa ẩm ướt, người cứ ngồi bên cửa sổ thế này, coi chừng bị nhiễm lạnh đấy ạ."
"Phải, phải, tiểu quản gia của ta, ta biết rồi, không dám nữa đâu. Giờ ta sẽ về giường nằm, được chưa?"
Nguyệt Lung bĩu môi, "Thế mới được chứ, người đừng trách nô tỳ lắm lời, nếu người mà bị bệnh, Nhị gia trách tội xuống, bị vạ lây chính là bọn nô tỳ đấy!"
"Người cũng đâu phải không biết, lần trước người bị cảm lạnh, suốt hơn một tháng không khỏi, Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860562/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.