Bên trong và ngoài sân của Lô Sơn Cư, đám bà t.ử và nha hoàn bận rộn một trận. Họ di chuyển và mang vác những hòm hành lý, người ra kẻ vào tấp nập không dứt, liên tục chất đủ loại hành trang lên xe ngựa ở cổng trước sân ngoài.
Khi mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, Ngô Cẩm Họa đứng ngoài sân, quay đầu nhìn lại Lô Sơn Cư phía sau. Trong lòng nàng bỗng dấy lên một chút luyến tiếc. Nàng thu ánh mắt lại, để mặc Ngô ma ma đóng cổng viện.
Thanh Âm và Ngô ma ma xách túi theo sau nàng. Ngô Cẩm Họa cứ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn về phía Tây Chính Viện. Chẳng lẽ Nhị gia cũng không hề nghĩ tới việc ra tiễn mình sao?
Ngô Cẩm Họa cúi đầu, thở dài. Nàng tự hỏi mình sao lại thế này! Rõ ràng là tự mình muốn đi, vậy mà giờ lại trách người ta không đến tiễn. Nàng lắc đầu cười, rồi ngước lên bước ra ngoài, "Đi thôi.”
Ngô ma ma nhìn cô nương trước mắt, cũng thở dài. Bà ấy tiến lên một bước, đến gần bên cạnh cô nương, "Cô nương, sao người lại phải như vậy?"
Ngô Cẩm Họa nhìn Ngô ma ma, "Ừm? Ma ma nói gì vậy?"
Rõ ràng là rất để ý, nhưng vẫn phải giả vờ không để tâm. Tại sao lại cứ nhất quyết làm những chuyện rõ ràng sẽ rất vất vả chứ! Cuối cùng, nếu hai bàn tay trắng thì phải làm sao đây? Hơn nữa, có nam nhân nào nguyện ý chờ đợi vô thời hạn cơ chứ, hàng ngày bị trông nom nhưng vẫn phải ra ngoài tìm những hoa thơm cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860550/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.