Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, nhìn tiểu cô nương trước mắt. Nàng quần áo xộc xệch, đầy vết máu, cả người vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt lại trong sáng, thuần khiết, giữa đôi mày toát lên vẻ quyến rũ, làn da trắng như mỡ dê.
Hai má nàng ửng hồng vì ngượng ngùng, dù tuổi còn nhỏ nhưng dung nhan đã vô cùng thanh tú, thoát tục. Làn da trắng như củ sen trên khuôn mặt trái hạnh nhân còn vương vài giọt máu, hệt như một cánh hoa vừa rụng xuống từ nụ hoa đào chớm nở đầu xuân.
Lục Mậu quan sát nàng, khóe miệng khẽ cong lên. Lục Mậu nhìn nàng một lúc, "Xem ra, tiểu cô nương đã nghĩ thông suốt rồi."
Tiểu cô nương kiêu ngạo này, là của hắn rồi!
"Hả?" Nàng ngây ngốc nhìn hắn.
Hắn vẫy tay về phía Ngô Cẩm Họa, "Lại đây."
Ngô Cẩm Họa nhìn hắn, "Hả?"
Hắn cầm băng gạc cầm máu, dang rộng cánh tay, "Làm phiền nàng giúp ta."
Ngô Cẩm Họa sững sờ, rồi khẽ "Ồ" một tiếng, vội vàng tiến lên, nhận lấy băng gạc từ tay Lục Mậu. Nhìn lồng n.g.ự.c trần trụi trước mắt, nàng có chút bối rối, lại có chút thẹn thùng. Hóa ra lồng n.g.ự.c trần của nam nhân lại khác biệt như vậy so với nữ nhân!
Nàng lén ngước mắt nhìn Lục Mậu, thấy hắn đang quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, liền vội vàng cụp mắt xuống, khẽ tiến lại gần hơn, vòng tay ôm lấy eo hắn, giúp hắn băng bó vết thương do d.a.o c.h.é.m sâu hoắm ở bụng. Vết thương sâu đến vậy, mà hắn lại như không có chuyện gì, còn thong thả nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860540/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.