Ngô Cẩm Họa đang lười biếng tựa lan can, đôi mắt lim dim thẫn thờ, thời gian trôi nhẹ nhàng, một làn gió mát buổi chiều thổi tan đi cái nóng mùa hạ, làn khói mỏng của hồ nước từ bờ sông rừng đào lượn lờ bốc lên.
Mỗi bước mỗi xa
Bóng cây xanh biếc lay động, bỗng một con bươm bướm đầy màu sắc bay đến, tinh nghịch đùa giỡn trước mắt Ngô Cẩm Họa, rồi lại bay đi đuổi nhau giữa những bông hoa kẽ lá.
Con bướm này có cánh màu vàng, hồng, đen và đuôi phượng, trông giống hệt con bướm mà phụ thân đã bắt cho nàng khi còn nhỏ. Nó vỗ cánh bay lượn, lúc bay về phía hành lang, lúc lại bay lên trên cầu vòm, dụ dỗ Ngô Cẩm Họa đuổi theo nó.
Trong khoảnh khắc, nàng dường như quay về với tuổi thơ, khi đó mẫu thân luôn rất nghiêm khắc, nhưng phụ thân lại là người yêu chiều nàng nhất.
Một tiểu cô nương nhỏ nhắn như nàng đuổi theo vờn bướm ở phía trước, còn phụ thân thì theo sau trông chừng, sợ nàng ngã, sợ nàng va chạm.
Phụ thân nói: "Diệu Diệu, đừng chạy nhanh quá, con muốn bướm thì để phụ thân sai người bắt cho con ——"
Ngô Cẩm Họa đứng dậy, nàng muốn bắt con bướm này thêm lần nữa, cứ như thể có thể bắt lại được thời thơ ấu tươi đẹp của nàng vậy!
Nàng không cho Thanh Âm đi theo, sợ nàng ấy tay chân vụng về làm bướm sợ hãi mà bay đi mất, Ngô Cẩm Họa đã nói không cho đi theo, nên Thanh Âm ngoan ngoãn đứng đợi ở hành lang đình.
Ngô Cẩm Họa cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860528/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.