Bóng cây liễu xanh, nước hồ trong vắt, ánh nắng không gắt mà ấm áp lại dịu dàng, hơi thở đầu thu dường như mang chút lười biếng.
Chỉ thấy Ngô Cẩm Họa tựa mình vào lan can ven hành lang bên hồ, một cánh tay rủ xuống để lộ cổ tay trắng như ngó sen, hai chiếc vòng vàng va vào nhau, phát ra tiếng leng keng khe khẽ.
“Tỷ tỷ lại trốn ở đây để thư thả sao?”
Ngô Cẩm Họa nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, thấy Nhị cô nương Lục Như của phủ Quốc công.
Lục Như nở nụ cười, nhìn khắp vườn đầy hoa đào và liễu xanh, trách yêu Ngô Cẩm Họa: “Cảnh sắc ở đây quả thật không tồi, thảo nào tỷ lại trốn ở đây!”
Đúng là vậy, bên cạnh đình hóng mát, hai bên bờ hồ, hoa đào phủ bóng râm, cây cối xanh tươi, trong hồ, cỏ nước bồng bềnh, đá hồ hiện ra.
Ngô Cẩm Họa cũng vui vẻ đứng dậy, tiến lại gần chào đón Lục Như, “Nhị muội, sao muội biết ta ở đây? Phải chăng là muội đến phòng ta tìm không thấy ta?”
Lục Như bĩu môi, chẳng qua mới chưa đầy mười tuổi, vừa ở giữa sự dịu dàng thục nữ và vẻ ngây thơ, trông thật đáng yêu, chỉ thấy tiểu cô nương nghiêm túc trêu đùa Ngô Cẩm Họa, “Đúng vậy, ta đến viện của tỷ tìm, Ngô ma ma vô cùng bất đắc dĩ than phiền với ta, nói là cô nương nhà bà ấy gần đây cả ngày không ở nhà, cứ ra ngoài chơi đùa lung tung, bảo ta khuyên tỷ một chút, dù sao cũng nên về nhà mới đúng.”
Ngô Cẩm Họa bật cười, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860526/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.