Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Ngô Cẩm Họa ngồi trên đệm mềm mại, Thanh Âm lập tức rót một chén trà nóng, lại dâng lên một hộp điểm tâm, “Cô nương chắc chắn đã cả ngày chưa ăn gì, đây là những thứ Quốc Công gia đã chuẩn bị cho người, người ăn lót dạ trước nhé?”
Ngô Cẩm Họa nhận lấy chén trà, uống một hơi thật mạnh, nhưng nước nóng chảy vào cổ họng khô khốc, cơn đau lập tức ập đến, nàng ho sặc sụa, lúc này mới phát hiện cổ họng mình khàn đặc.
Thanh Âm lập tức nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Ngô Cẩm Họa, nàng ấy khẽ kêu lên, “Cô nương, cổ của người!”
Ngô Cẩm Họa lắc đầu với nàng ấy, khó khăn mở miệng hỏi: “Ta không sao, ngươi kể cho ta nghe xem, rốt cuộc là chuyện gì, sao ngươi biết ta ở đây? Sao Quốc Công gia lại đến cứu ta?”
Thanh Âm lập tức gật đầu, bẩm báo với Ngô Cẩm Họa: “Sáng nay nô tỳ phát hiện không thấy cô nương đâu, liền lập tức tìm Ngô ma ma, chúng nô tỳ tìm khắp cả căn viện, chúng nô tỳ muốn đi bẩm báo Lâm lão thái thái, nhưng bà ấy lại không muốn gặp nô tỳ và Ngô ma ma. Hơn nữa cả Lâm phủ cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, tất cả mọi người đều thờ ơ, thái độ thật sự kỳ lạ, nô tỳ và Ngô ma ma đều không biết làm sao.”
Nàng ấy nói càng lúc càng sốt ruột, như thể lại trải qua một lần nữa cảnh tượng kinh hoàng buổi sáng, rồi nói đến đây, nước mắt nàng ấy không kìm được, tuôn ra ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860515/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.