Ngô Cẩm Họa mở mắt, nhìn quanh. Trong phòng chỉ có ánh nến yếu ớt chập chờn. Tiết trời tháng Tư oi ả, vậy mà lại vô cớ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng lắc lắc cái đầu choáng váng, để hình ảnh mờ ảo trước mắt trở nên rõ ràng.
Rồi nàng nhìn thấy một người đang ngồi trước mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng gầy guộc ấy không có chút sắc m.á.u nào, đôi mắt như vực sâu lạnh lẽo càng ẩn chứa vực thẳm u tối.
Một bộ duệ tát màu đỏ hoa văn phi ngư, chắc hẳn là người của Tây Xưởng.
Mỗi bước mỗi xa
Hắn ta cụp mắt khẽ nhấc mí, khóe môi nở nụ cười với nàng, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy: “Cô nương nhìn gì thế?”
Ngô Cẩm Họa vòng tay ôm lấy cơ thể lạnh lẽo không ngừng run rẩy. Nàng ngước mắt nhìn hắn ta: “Công công bắt ta đến đây là vì lẽ gì?”
Hắn ta nhếch môi, cười không tiếng động: “Nghe nói cô nương vừa thông minh lại vừa kiêu ngạo, ngươi đoán xem, tại sao nhà ta lại mời ngươi đến đây?”
Nàng nhìn tờ giấy đầy những manh mối trong tay hắn ta: “Bởi vì ta biết những điều không nên biết, hoặc là khi các người giám sát ngoại tổ phụ ta thì tình cờ phát hiện ra mối đe dọa là ta, nên các người bắt ta đi?”
Ngón tay thon dài trắng nõn không tì vết như sứ của hắn ta, vén lọn tóc lộn xộn trên trán Ngô Cẩm Họa: “Quả nhiên là một tiểu cô nương thông minh. Nhưng tiểu nha đầu, người thông minh rất dễ c.h.ế.t đấy.”
Ngô Cẩm Họa quay mặt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860513/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.