Mặt trời lặn về tây, sương núi mỏng manh vấn vít quanh rừng đào bên đình, xanh tốt um tùm, chắc hẳn đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng mới mọc thành những cây đại thụ thế này.
Giữa những cành cây khẳng khiu và chồi non chi chít nụ hoa tơ mềm mại, dày đặc, nhưng vẫn chưa nở rộ, gió nhẹ lướt qua từng đợt cũng thoang thoảng hương hoa bay đi, trong đó một cánh hoa nhẹ nhàng bay theo gió, dừng lại trên vai người nam nhân đang một mình pha trà trong đình, khói trà lượn lờ, gió khẽ lay hoa rơi.
Vương ma ma đang cung kính cúi đầu đứng ngoài đình, bẩm báo với nam nhân trong đình: "Nhị gia, mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, bên biểu cô nương Ngô gia đã an bài đâu vào đấy."
Người nọ chậm rãi nhấp một ngụm trà, "Vương ma ma vất vả rồi."
Vương ma ma khẽ mỉm cười khiêm nhường, "Nhị gia làm tổn thọ nô tỳ, đây là phận sự của nô tỳ, huống hồ biểu cô nương Ngô gia đã dọn dẹp phòng ốc cực kỳ thoải mái, nôt ỳ chẳng có đất dụng võ!"
Hắn khẽ cười nói: "Nàng ấy là một tiểu cô nương yếu ớt, đột nhiên đến kinh đô, không người thân thích, lại phải đối mặt với đủ loại mưu tính làm khó dễ, thật sự không dễ dàng gì, sau này phiền Vương ma ma hãy chăm sóc nàng ấy nhiều hơn một chút."
Vương ma ma chắp tay đặt lên đầu gối, chân phải khẽ cong, cúi người nói, "Vâng, Nhị gia, nô tỳ hiểu được! Nhị gia, nô tỳ còn một việc muốn bẩm báo."
Hắn nhìn về phía Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860498/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.