Ngô Cẩm Họa tức giận, rất tức giận, nhưng nàng lại cụp mi cười cười: “Bẩm cô tổ mẫu, mẫu thân còn dạy cháu rằng, con người chỉ khi đọc nhiều sách mới có thể phân biệt phải trái, mới có thể thoát khỏi sự hạn chế, hẹp hòi và trói buộc của sự ngu dốt. Cháu cảm thấy cô tổ mẫu nên đọc sách nhiều hơn đi ạ.”
Đây là đang châm biếm bà ta không biết chữ sao? Thái phu nhân cười lạnh lùng, bà ta nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Ngô Cẩm Họa vào lòng bàn tay mình mà siết chặt: “Nhưng cháu xem, chẳng phải cháu cũng chỉ có thể bị ta nắm chặt trong lòng bàn tay đấy thôi.”
Ngô Cẩm Họa theo bản năng rụt tay lại, muốn giãy thoát.
Thái phu nhân lại nhanh chóng nắm chặt lấy đầu ngón tay Ngô Cẩm Họa, nắm đến khi tay nàng đỏ và đau, cũng không buông ra: “Cháu xem ta muốn nắm giữ cháu, là có thể nắm giữ được cháu, cháu vĩnh viễn cũng không thể thoát ra được.”
Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay khiến Ngô Cẩm Họa cau mày, nhìn bàn tay bị nắm đến đỏ ửng của mình: “Nhưng cô tổ mẫu, chẳng lẽ tay của ngài không đau sao?”
Thái phu nhân sững sờ, bỗng buông tay nàng ra. Bà ta nhìn lòng bàn tay mình, bị những móng tay thon dài của Ngô Cẩm Họa in hằn một vệt đỏ ửng.
Ngô Cẩm Họa cúi đầu cười khẽ: “Cô tổ mẫu, khi ngài nắm giữ người khác, khi ngài dùng hết sức lực để đối phó với người khác, ngài cũng sẽ bị phản phệ, người khác cũng có móng vuốt!”
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-xuan-chang-muon/4860493/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.