Chương trước
Chương sau
Hết nửa tiếng đồng hồ, Giang Vị Noãn cũng những người khác đã ăn xong.
Ninh Vũ Phi ngồi xuống sô pha cười: “Chị Bảo Châu, vết thương ở chân của chị đã đỡ chưa?”
“Hôm nay em gặp phải chuyện gì sao?” Lăng Bảo Châu không có trả lời, mà là trực tiếp hỏi qua chủ đề khác.
“Không có chuyện gì hết, em cùng các sư tỷ đi mua đồ, sau đó đi ăn cơm, rồi em về luôn.” Ninh Vũ Phi nghiêm túc nói.
Hiện tại cũng chỉ có Lăng Bảo Châu rảnh rỗi, Đường Tố Nga đang tự học một số sách y học Trung Quốc, Tư Đồ Y Nhạn đang tập đàn piano, và Giang Vị Noãn cũng đang học khá nghiêm túc.
Đây là kỳ học cuối, cả hai cô đều không muốn tốt nghiệp mà không có chứng chỉ.
Lăng Bảo Châu liếc nhìn lên lầu rồi nói, “Đồng nghiệp của chị hôm nay kể em gặp phải một vụ cướp ở tiệm trang sức. Đừng có nghĩ chị không biết?”
“Chuyện này thật ra không có gì, cũng không có gì đặc biệt. thế nên em mới không muốn nói với chị Bảo Châu.”
“Cái cậu này đúng khiến người ta không nói nên lời, sao mà đi đến đâu cũng gặp chuyện.” Lăng Bảo Châu nói thầm.
Ninh Vũ Phi bất lực sờ mũi, nói: “Cũng có thể do em là nhân vật chính.”
“Cắt!”
Hai người xem tin tức một hồi, Ninh Vũ Phi có chút nhàm chán, còn không bằng mình xem phim kinh dị.
Lăng Bảo Châu nhìn Ninh Vũ Phi ngáp ngủ, liền nói, “Muốn ngủ thì đi ngủ đi. Mỗi ngày làm việc nghiêm chỉnh trước khi tốt nghiệp rồi nói sau.”
“Được thôi.”
Ninh Vũ Phi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi liền trở về phòng ngủ.
Ban đêm, Ninh Vũ Phi nghe thấy tiếng bước chân, kinh ngạc đứng lên, chẳng lẽ có người tới tìm mình?
Vội vàng bước nhanh tới mở cửa liền thấy cửa phòng của Giang Vị Noãn đang mở.
“Chẳng có nhẽ...”
Ninh Vũ Phi sợ rằng những người nhắm vào Giang Vị Noãn xuất hiện, vì vậy vội vàng đến kiểm tra.
Kết quả có bóng người bước ra khỏi đó, khóe miệng Ninh Vũ Phi giật giật, không phải Giang Vị Noãn mà là Lăng Bảo Châu.
Cô nhắm mắt lại đi về phía Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ Phi cũng biết đây là một cơn mộng du thông thường, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Bảo Châu mộng du.
Nếu như đã là mộng du, tốt hơn cả là không nên tỉnh lại lúc này, nếu không chắc sẽ nghĩ bản thân có vấn đề.
Ninh Vũ Phi lắc lắc cánh tay trước mặt Lăng Bảo Châu, muốn kiểm chứng một chút. Nên đứng trước mặt Lăng Bảo Châu.
“Thực sự là mộng du.”
Sau khi chắc chắn Lăng Bảo Châu bị mộng du, Ninh Vũ Phi vội vàng đi đến phòng của Giang Vị Noãn xem xét liền nhận ra rằng cô ngủ rất say mà không có chuyện gì.
Tiện tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn Lăng Bảo Châu một lần nữa, xác định cô đã quay trở lại phòng.
“Chẳng lẽ là chuẩn bị đi ngủ?”
Lăng Bảo Châu bước vào liền đóng cửa, Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng mở cửa đi vào, thấy Lăng Bảo Châu không có ý định ngủ mà đi vào phòng tắm.
Sau đó có một âm thanh sột soạt từ bên trong, Ninh Vũ Phi bước tới liền thấy cảnh tượng không thể đáng sợ hơn.
Lăng Bảo Châu thực sự chuẩn bị cởi quần áo để tắm, một người đẹp đang cởi quần áo chuẩn bị tắm trong tư thế vẫn nhắm mắt, điều này quá đáng sợ.
“Không sao là tốt rồi.”
Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Lăng Bảo Châu một mình trong đó.
Nhưng một thứ rơi xuống khiến Ninh Vũ Phi lại phải vội vã bước vào, liền nhìn thấy Lăng Bảo Châu vô tình giẫm phải chai sữa tắm rơi xuống.
Cả người ngã về phía sau, cô không hề hay biết.
Ninh Vũ Phi lao tới nhanh như gió, ngay lập tức dùng thân chắn Lăng Bảo Châu đang chuẩn bị ngã xuống đất.
“Ưm?”
Lăng Bảo Châu tỉnh lại, sững sờ mở mắt ra, cảm giác được một bàn tay ôm lấy bản thân.
“Chuyện này...”
Lúc này, đầu óc Lăng Bảo Châu quay cuồng, đó là tay của một người đàn ông, còn cô không mặc quần áo!
Lăng Bảo Châu nắm lấy tay Ninh Vũ Phi, đẩy Ninh Vũ Phi lên thành bồn tắm.
“Chị Bảo Châu, là em, là em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.