Chương trước
Chương sau
“Được rồi được rồi, trận đấu cuối cùng là ba ngày sau, mọi người nhất định đừng có kiêu ngạo, thắng trận tôi sẽ mời các cậu đi uống rượu.” Huấn luyện viên nói.
“Được được.”
Mọi người phấn khích hét lên.
Huấn luyện viên đến bên cạnh Ninh Vũ Phi nói: “Ninh Vũ Phi, tôi không để cậu lên sân cậu không trách tôi chứ?”
“Huấn luyện viên, thầy nghĩ cái gì vậy, tôi chỉ là một đứa nghiệp dư thôi, sau này sẽ không theo đội bóng rổ. Tôi cũng hi vọng mọi người có thể chứng minh được giá trị của mình trên sân đấu.”
“Đúng vậy. Các cậu ấy yêu thích bóng rổ, quả thật nên chứng minh được giá trị của mình trên sân bóng rổ, đánh ra thế giới của mình.”
Huấn luyện viên thở dài: “Ai, lúc đầu tôi cũng không nắm chắc, đều là công lao của cậu.”
“Huấn luyện viên, thầy thật sự quá đề cao tôi rồi, tôi có thể làm được gì chứ, đây đều là do bọn họ cố gắng.”
“Tôi biết cậu khiêm tốn, không có cậu chắc chúng tôi còn không có cơ hội để vào vòng thứ hai, chứ đừng nói nên nâng cao sự hiểu ngầm của mọi người trong trận đấu.”
Ninh Vũ Phi sờ mũi, cười nói: “Huấn luyện viên thầy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần cố gắng đánh, nhất định có thể. Bọn họ đều không kém, lúc trước chỉ là thiếu một huấn luyện viên tận tâm tận sức như thầy thôi.”
Nghe thấy vậy, huấn luyện viên cười không nói, nhưng trong lòng anh ta biết rõ, nếu không phải Ninh Vũ Phi dẫn đội, nhóm người Đỗ Đức Mạnh rất khó có thể đánh ra thành tích tốt như vậy.
Mọi người lên xe bus của trường rời đi, Ninh Vũ Phi không đi cùng bọn họ nữa, mà đến một nơi có bóng râm để nghe điện thoại.
“Alo, chị, có chuyện gì sao?”
“Sáu Út, cứu chị với, chị bị bắt cóc rồi, mau đến cứu chị.” Lâm Thanh Tiêu hét lên.
Nghe thấy vậy, Ninh Vũ Phi cạn lời nói: “Chị tư, chị không đi bắt cóc người khác đã là tốt lắm rồi, người khác sẽ bắt cóc chị sao?”
“Này, Sáu Út, ý của em là không quan tâm đến sống chết của chị nữa đúng không? Em không tin thì gọi video đi.”
“Được thôi.”
Ninh Vũ Phi mở cuộc gọi video, nhanh chóng nhìn thấy Lâm Thanh Tiêu bị trói vào ghế, mà người cầm điện thoại vậy mà lại là Tạ Khả Di.
“Chuyện này... làm thế nào vậy? Tạ Khả Di bắt cóc chị Tư, thật hay giả vậy?”
“Ninh Vũ Phi, chị của anh đang ở trong tay tôi, chắc anh cũng không muốn để cô ta xảy ra chuyện gì đúng không? Nhanh chóng qua đây cho tôi, nếu không bây giờ tôi sẽ giết chị anh, còn bán cô ta nữa.” Tạ Khả Di hung ác nói.
Không đợi Ninh Vũ Phi nói gì, Lâm Thanh Tiêu đã nói: “Này này này, người phụ nữ độc ác này, muốn tiền thì lấy tiền, không được bán tôi đâu, cơ thể của tôi thuộc về sư đệ tôi.”
“Câm miệng.”
Tạ Khả Di nói với Ninh Vũ Phi: “Cho anh ba phút, địa chỉ là xxx, dám báo cảnh sát tôi sẽ đồng quy vu tận với chị anh.”
“Được rồi được rồi, cô đừng có làm tổn hại đến chị tôi, tôi qua ngay đây.”
“Nhanh lên.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ninh Vũ Phi bất lực.
Tạ Khả Di ngốc như vậy sao? Nếu không phải chị tư cố ý, cô ta cho rằng mình có thể bắt cóc được Lâm Thanh Tiêu sao?
Ninh Vũ Phi bất lực vỗ trán, nhất định là do chị tư quá nhàm chán, mới phối hợp với Tạ Khả Di.
Vì vậy trên đường vừa mua một chai nước, vừa ăn một bát mì, lúc này Ninh Vũ Phi mới từ từ đi đến chỗ Tạ Khả Di nói.
Khi đến nơi thời gian đã sớm vượt qua ba phút rồi, lúc này Ninh Vũ Phi mời từ từ đi vào.
Đến tầng hai nhìn thấy Tạ Khả Di và chị của mình.
“Sư đệ, em đến rồi thật là tốt, còn cho rằng em không cần chị nữa cơ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.