Chương trước
Chương sau
Ba mười ngàn mà mua một bao thuốc lá á?
Này không phải là đang nói giỡn đó chứ?
Bởi vì đây là quy định của giáo viên trường dạy lái xe, nếu bạn không thoải mái vui vẻ phục vụ cho người ta, người ta sẽ không để cho bạn sống dễ dàng.
Những học viên khác có lẽ sẽ sợ, nhưng Ninh Vũ Phi sợ cái rắm ấy. Chính anh có thể rất tuân thủ quy tắc, nhưng tuyệt đối sẽ không tuân thủ những quy tắc riêng tư do giáo viên hưỡng dẫn tự mình đặt ra.
Ninh Vũ Phi mỉm cười nhận lấy ba mươi ngàn này: “Được, để tôi đi mua cho thầy.”
“Anh Vũ Phi, anh…” Đường Tố Nga muốn nhắc nhở Ninh Vũ Phi.
Nhưng thầy giáo hướng dẫn lại nói: “Người mới tới lên xe tập lái đi, tôi dạy cho cô.”
Những học viên kia còn chưa luyện tập xong đã bị thầy giáo hướng dẫn trực tiếp đuổi xuống xe, rồi lại bảo Đường Tố Nga lên xe tập lái.
Các học viên khác trong lòng đều rất bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, thành thật đứng yên chờ đợi. Tiền cũng đã nộp rồi, không thể không học được.
Rất nhanh Ninh Vũ Phi đã cầm một cái bịch đen to chạy về, cười nói: “Thầy giáo, thuốc lá thầy bảo tôi mua có rồi đây.”
“Mang lại đây.”
Lúc thầy giáo dạy lái xe muốn lấy thuốc lá từ bên trong các bọc đen ra, nhưng rõ ràng lại có hai tuýp kem đánh răng.
Ninh Vũ Phi cực kỳ đắc ý nói: “Thầy giáo, đúng lúc siêu thị đang chạy chương trình mua một tặng một, thầy thật sự nên đánh răng thường xuyên, răng của thầy đều ố vàng cả rồi.”
“Ai bảo cậu mua kem đánh răng? Tôi nói cậu mua thuốc lá, là cái loại một trăm ngàn một bao đó.” Thầy giáo Trương quát lớn.
“Vậy thầy phải nói sớm chứ? Thầy chỉ đưa tôi có ba mươi ngàn, tôi còn tưởng thầy thấy răng mình ố vàng nhiều quá cho nên mới phải đánh răng. Hơn nữa, một bao thuốc lá hơn một trăm ba mươi ngàn, mà chỉ đưa có ba mươi ngàn, không đủ mua.” Ninh Vũ Phi nói rất vô tội.
Những học viên bên kia cũng bị lừa gạt không ít, nhìn thấy bộ dạng tức đến thở hổn hển của thầy dạy lái xe mà không nhịn được bật cười thành tiếng, rất hả dạ.
Thầy giáo Trương cảm thấy Ninh Vũ Phi chắc chắn là đang giả ngu mà thôi, không hài lòng nói: “Cậu học viên này, cậu không biết quy tắc có phải không?”
“Quy tắc gì ạ? Tôi nhớ là trong quy định của trường dạy lái xe không có cái nào bảo là cho học viên ba mươi ngàn rồi bảo học viên đi mua bao thuốc là hơn một trăm ba mươi ngàn cả.” Ninh Vũ Phi nghi hoặc nói.
“Cậu…”
Thầy giáo Trương muốn nói cũng không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên ông ta gặp một học viên không biết cách cư xử tế nhị như vậy.
“Thầy giáo hướng dẫn, tôi thấy hình như quy định kia cũ rồi, để tôi đi hỏi có phải bây giờ còn có chuyện như thế này không.”
“Cậu quay lại đây, vào trong đó ngồi.” Thầy giáo Trương quát.
“Được.”
Ninh Vũ Phi đi vào chỗ mái che nắng ngồi xuống, học viên nam bên cạnh nói: “Người anh em, cậu thật sự là, sau này cậu sẽ vất vả lắm cho xem.”
“Ý gì đây?”
Bạn học này bởi vì dang nắng tập lái nên da có chút đen: “Chắc cậu không biết đến mấy cái quy tắc ngầm ở trường dạy lái xe này rồi. Nếu cậu không thành thật nghe lời thầy giáo hướng dẫn, đừng nói đến việc lên xe tập lái không đến phiên cậu, ngay cả lúc cậu đi thi cũng sẽ bị ngáng chân.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Thời đại nào rồi, không phải trường dạy lái chính quy thì thôi đi, còn phải mua đồ này nọ cho thầy giáo nữa sao?” Ninh Vũ Phi tỏ vẻ không nói nên lời.
“Thôi, đừng nói nữa, mua đồ coi như đã tốt lắm rồi. Có mấy thầy giáo còn muốn được mời đi ăn đi uống, bình thường nếu không phải là khách sạn thì cũng là đến nhà hàng sang trọng, ít thì mấy trăm, nhiều hơn thì mấy triệu. Nếu không có nhiều người cùng nhau chia, thì trong số chúng ta ai có thể gánh được đây?”
“Vậy còn luyện cái rắm gì nữa, trực tiếp đến rút lại tiền rồi chạy lấy người đi.”
Mọi người bất đắc dĩ thở dài: “Không còn cách nào khác, chúng ta có thể đi hoàn lại tiền, nhưng hồ sơ đăng ký rồi thì không thể gạch bỏ được, cậu sẽ không được đến đăng ký ở các trường dạy lái khác. Chỉ có thể ba năm sau tự động xóa hồ sơ, cho nên chúng tôi chỉ đành chịu chứ biết sao.”
“Được rồi.”
Ninh Vũ Phi ngồi ở giữa không nói gì, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, còn có cái quy định như thế sao?
Một khi đã làm hồ sơ đăng ký nhập học thì không thể gạch bỏ, ba năm sau mới có thể thi lấy bằng lái một lần nữa.
Đây chẳng phải là một cái hố đào sẵn hay sao?
Ai xui xẻ nhảy vào thì chỉ có thể bất lực đành chịu.
Thầy giáo Trương kia dạy lái xe cho Đường Tố Nga khoảng chừng một tiếng đồng hồ, các học viên khác vốn dĩ là không dám nói năng gì, chỉ có thể tiếp tục ngồi chờ đến lượt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.