Chương trước
Chương sau
"Cảnh sát trưởng Dương, đây đều là bí mật, tôi không thể nói cho anh biết nhưng có thể đảm bảo với anh sẽ không làm bị thương đến bất kỳ ai."
Cho dù Ninh Vũ Phi không nói rõ, nhưng cảnh sát trưởng Dương không ngốc, đương nhiên sẽ hiểu là loại người gì.
Chỉ cần đối phương không làm chuyện phạm pháp, mình cũng không xen vào.
Sau khoảng chừng 20 phút, Ninh Vũ Phi hỏi: "Cảnh sát trưởng Dương, có muốn đi cùng xem chuyện vui không?"
"Đi!"
Lúc này, người của Vân Liên đã biết được công xửng phạm tội mới nhất của Tần Nguyên, cảnh sát viên tham gia bắt đã bắt đầu chờ đợi rồi.
Lăng Bảo Châu đã làm xong sự chuẩn bị đầu tiên xông lên, Tần Nguyên bị tóm sống, đưa ra công lý để giải mối hận ở trong lòng.
"Còn bao lâu?"
"Vừa nãy theo mệnh lệnh cảnh sát trưởng Dương, anh ta chắc đã trên đường đến rồi."
"Cảnh sát trưởng Dương tới làm gì?" Lăng Bảo Châu không hiểu, nhưng cảm giác Ninh Vũ Phi cũng sẽ tới.
Khoảng 10 phút, cảnh sát trưởng Dương và Ninh Vũ Phi cũng đến rồi dò hỏi: "Tần Nguyên đi vào được bao lâu rồi?"
"Chưa được một tiếng đồng hồ." Lăng Bảo Châu nói.
Ninh Vũ Phi tính toán thời gian một chút, nói: "Lên đi thôi, còn có một sát thủ, mọi người nhất định phải cẩn thận."
"Nghe mệnh lệnh của tôi, đối phương còn có một sát thủ cũng có súng, có thể nổ súng." Lăng Bảo Châu lập tức dặn dò.
Người mai phục sẵn ở xung quanh cùng bao vây lại, đem toàn bộ nhà gỗ bao vây lại.
Trong nhà gỗ, kẻ lang thang đã bị gây mê, ngoài Tần Nguyên ra còn có hai người, một là nữ sát thủ, một là đàn em phụ trách bắt người.
Tần Nguyên đã làm xong sự chuẩn bị, khi cầm dao phẫu thuật lên.
Ầm!
Cửa lớn trực tiếp bị đá văng ra, Lăng Bảo Châu đứng ở mũi sào, nổi giận nói: "Cảnh sát đây!"
Nữ sát thủ muốn cầm lấy súng chuẩn bị chống lại nhưng Lăng Bảo Châu làm sao có khả năng cho đối phương cơ hội, kéo cò súng.
Ầm!
Súng của tay nữ sát thủ xuyên qua, cảnh sát đưa bọn họ bao vây lại.
Tần Nguyên đã hoàn toàn choáng váng, không phải là đã kết án rồi sao? Làm sao còn có cảnh sát tìm tới được nơi này? Tại sao chính mình lại không hề có một tin tức nào?
Bất kể như thế nào, Tần Nguyên rõ ràng hiểu được mình đã xong đời rồi.
Hai cảnh sát lập tức còng Tần Nguyên và đàn em vào, Lăng Bảo Châu đi tới nói: "Viện trưởng Tần, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
"Các người làm sao biết được nơi này?" Tần Nguyên hai mắt tràn đầy vẻ oán độc.
"Hừ, nếu như muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, đợi pháp luật trừng trị đi. Dẫn đi!"
Tần Nguyên bị đưa ra bên ngoài, nhìn thấy Ninh Vũ Phi nhàn nhã, lập tức dừng bước chân lại, nổi giận nói: "Ninh Vũ Phi? Đây tất cả đều là cậu thiết kế?"
"Tần Nguyên, vì để cho anh tự mình nổi lên mặt nước, tôi cũng hao tốn không ít công sức, anh quá tự đại rồi." Ninh Vũ Phi nói.
"Cậu...không thể nào!" Tần Nguyên gào lên.
Ninh Vũ Phi lạnh nhạt nói: "Không có gì là không thể, khi cảnh sát đi đến nhà anh lục soát không ra thứ gì, tôi lại biết anh phát hiện ra tôi rồi, mà anh nhất định sẽ tiêu diệt tôi. Nhưng lo lắng sẽ gây ra phiền phức liền dùng các mối quan hệ của mình ngụy tạo ra một ít tài liệu, thiết kế để tôi trở thành người thế mạng của anh. Nói cho cùng, sự tự phụ và mù quáng của anh khiến cho anh hoàn toàn thua. Còn nữa, đây là thành phố Ngọc Trai, người tôi quen biết so với tượng tưởng của anh còn nhiều hơn, bàn về cục diện anh chỉ là một người thiếu hiểu biết mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.