Chương trước
Chương sau
“OK!”
Ninh Vũ Phi làm một dấu tay ok, hai người đi tới tầng hầm.
Thật ra đây là Ninh Vũ Phi tự mình đổi vị trí, đổi vị trí làm Tần Nguyên, thật sự nếu làm những chuyện không muốn để cho người khác biết thì phòng ngủ và phòng sách thì không có khả năng.
Như vậy chỉ còn lại tầng hầm, chỗ đó giống nhau là nơi để đồ linh tinh, đầy bụi bẩn, rất ít người có thể nghĩ đến.
Nhưng cách cửa tầng hầm trước mắt rất sạch sẽ, giống như là thường xuyên có người hay ra vào vậy.
Lăng Bảo Châu đeo bao tay chuẩn bị mở cửa, nhưng phát hiện cửa tầng hầm đã bị khóa lại.
“Đã bị khóa, vào không được.”
“Để tôi.”
Ninh Vũ Phi lấy công cụ mà mình đã sớm chuẩn bị để cạy khóa, bắt đầu mở khóa.
Ké!
Theo một tiếng giòn vang, cửa mở ra, Lăng Bảo Châu nói: “Ninh Vũ Phi, tôi thật hoài nghi cậu có phải một tên trộm hay không?”
“Chị Bảo Châu, chị đừng như vậy, bởi vì tôi làm những chuyện khiến chị kinh ngạc chị liền hoài nghi tôi sao, tôi thật sẽ không làm chuyện xấu.”
“Hừ, về sau ngủ tôi phải bảo Vị Noãn đề phòng cậu, tránh cho cậu cạy khóa làm chuyện xấu.”
“Cái này....” Ninh Vũ Phi không biết phải trả lời lại như thế nào, mặc dù bản thân mình không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không làm chuyện đáng khinh này.
Bên trong tầng hầm, bên trong bố trí rất đơn giản, cũng được quét tước sạch sẽ, không có bày biện thứ gì cả.
Lăng Bảo Châu nói: “Ninh Vũ Phi, tầng hầm này cũng quá sạch sẽ rồi?”
“Đúng vậy, cho nên nơi này nhất định có đồ vật gì đó không thể để cho ai biết được, chúng ta tìm mọi nơi xem.”
“Ừ!”
Vì để không lưu lại dấu vân tay và dấu vết, Lăng Bảo Châu ném cho Ninh Vũ Phi một đôi găng tay, bảo anh cẩn thận một chút.
Hai người sờ soạng bốn phía vách tường một lượt, Lăng Bảo Châu cảm giác không thích hợp, dùng tay gõ gõ vào vách tường, bên trong hình như rỗng.
“Ninh Vũ Phi, chỗ này.”
“Tới đây.”
Thịch thịch thịch!
Ninh Vũ Phi cũng gõ gõ, gật đầu nói: “Người này rất là cẩn trọng, thế nhưng dùng hồ nhão cùng giấy trộn với nhau, đóng kín lại, cho là có người tới cũng không phát hiện được sao.”
“Làm sao bây giờ, bằng không tôi xin lệnh khám xét sau đó trực tiếp đi xuống mở ra?”
“Ừ, cũng chỉ có biện pháp này thôi, cứ cho là chúng ta mở ra một lần rồi đóng lại, nhưng đối với người như Tần Nguyên vẫn rất dễ dàng bị phát hiện ra.”
“Đi thôi, đã không có phát hiện gì.”
Hai người cùng nhau đi ra bên ngoài biệt thự, Ninh Vũ Phi nói: “Chị Bảo Châu, chúng ta đi ăn khuya đi?”
“Không ăn uống, sáng mai tôi muốn xin lệnh khám xét, tự cậu đi ăn đi.”
“Đi thôi, ăn một chút gì đó, ăn no mới có đủ sức lực đi điều tra phá án chứ, luôn tiêu hao thể lực và kỹ năng thì làm sao được cơ chứ.”
Thật sự là không lay chuyển được Ninh Vũ Phi, Lăng Bảo Châu mới ăn một ít đồ ăn khuya rồi lại về cục cảnh sát tiếp tục kiểm tra tra tư liệu.
Hai người vừa rời khỏi khai biệt thự không có bao lâu, Tần Nguyên liền trở lại.
Trước sau như một đi vào biệt thự, nhưng trời sinh tính đa nghi anh ta vẫn là muốn đi kiểm tra một chút xem có ai lẻn vào hay không.
Cuối cùng đi tới tầng hầm, lấy camera trên lỗ mắt mèo ra, dùng điện thoại của mình xem lại camera.
Vị trí của chiếc camera này cực kì bí ẩn, hơn nữa lại rất nhỏ, Ninh Vũ Phi cũng không có phát hiện ra.
“Ninh Vũ Phi?”
Ánh mắt của Tần Nguyên hơi hơi nhíu lại, tắt điện thoại: “Ninh Vũ Phi ơi Ninh Vũ Phi, cảnh sát đang điều tra tôi, anh cũng đang điều tra tôi, đây chính là tự anh tìm lấy.”
...
Ngày hôm sau, Lăng Bảo Châu nhận được lệnh khám xét, sáng tinh mơ liền tới gõ cửa biệt thự của Tần Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.