Chương trước
Chương sau
Bóng người ngoài cửa không ai khác chính là Lăng Bảo Châu.
Với đôi mắt lạnh lùng, cô chậm rãi bước vào và nhặt chiếc chổi trong góc lên, trực tiếp bẻ gãy nó để dùng như một cây gậy.
“Tố Nga, em đi ra ngoài đi.” Lăng Bảo Châu nói.
“Chị Bảo Châu, Vũ Phi không cố ý.”
Đường Tố Nga muốn xin tha cho Ninh Vũ Phi, nhưng ánh mắt của Lăng Bảo Châu nhìn vào cô, đã khiến cô khiếp sợ, cô chỉ có thể nhìn Ninh Vũ Phi, như thể đang nói rằng: Anh Vũ Phi, chuyện còn lại anh phải tự lo liệu thật tốt.”
“Chị Bảo Châu, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, hì hì.”
Lăng Bảo Châu cầm gậy trong tay, nhẹ nhàng đóng cửa rồi khóa lại, nói: “Tắt bếp đi.”
“Được”
Sau khi đã tắt bếp, anh nở nụ cười ngượng nghịu, rồi đột nhiên chỉ vào phía sau Lăng Bảo Châu và hét lên: “Chị Bảo Châu, phía sau có ma.”
Lăng Bảo Châu ngay lập tức chạy đi: “Cậu mới là ma đấy.”
“Á...Tha mạng...Tôi đã sai rồi...Tôi không dám làm như vậy nữa.....”
Trong phòng bếp truyền ra tiếng hét thảm thiết của Ninh Vũ Phi, âm thanh đó giống như một cô bé bị mười người đàn ông mạnh mẽ hiếp dâm vậy.
“Tố bước đến ngay lập tức.
“Anh Vũ Phi nói chị Bảo Châu là một con hổ cái, cho nên đang tĩnh gì, Ninh Vũ Phi bước ra với vẻ mặt đau khổ, mắt trái bị đánh đến mức thâm tím như mắt con gấu trúc.
“A...”
Hai người đều hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy tình cảnh kinh khủng của Ninh Vũ Phi, cả người đều bị đánh cho thâm tím, có vẻ là hơi nghiêm trọng.
“Cậu đi đâu, quay lại tiếp tục nấu cơm đi." Lăng Bảo Châu bước ra ngoài.
“Được.”
Ninh Vũ Phi không dám nóng nảy, sợ hãi nhìn Lăng Bảo Châu, rồi ngoan ngoãn đi nấu cơm, ai bảo anh cưỡng hôn người ta chứ.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng mọi người cũng bắt đầu ăn cơm, Giang Vị Noãn nói: "Vũ Phi, anh bị sao mà lại thành ra bộ dạng này?"
“Không sao đâu, anh vô tình bị ngã thôi, mọi người ăn cơm đi.”
“Thật sự là không sao chứ?” Ba cô gái lo lắng.
Lăng Bảo Châu rất điềm đạm, lên tiếng: “Yên tâm đi, chị xuống tay có chừng mực, nếu đó là một tên tội phạm, chị sẽ cho nó nổ tung bằng một cú đấm.”
“Anh không sao đâu, ăn cơm, ăn cơm.”
Không thể không nói cú đánh vừa rồi quả thực rất tàn nhẫn, đánh thẳng vào hốc mắt thì không ai có thể đỡ nổi.
Trong lúc ăn cơm, Lăng Bảo Châu cũng nhận thấy sự khó xử giữa Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn, đúng như những gì Ninh Vũ Phi nói, giữa hai người họ hình như có mâu thuẫn.
Sau khi ăn xong, Lăng Bảo Châu vừa thấy hai cô gái ăn xong thì nói: "Vị Noãn, Y Nhạn, đi ra ngoài nói chuyện đi."
“Chị Bảo Châu, chị nói chuyện với Y Nhạn đi, em cảm thấy hơi mệt.”
“Không có chuyện gì đâu, chúng ta cùng nhau đi.”
Hai người mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Lăng Bảo Châu ra phía sau hoa viên của biệt thự.
Đường Tố Nga hỏi: “Anh Vũ Phi, gần đây anh có nhận thấy Vị Noãn và Y Nhạn có gì không ổn không? Hình như họ cố tình tránh mặt nhau?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.