Chương trước
Chương sau
“Xin chào!”
Hai người bắt tay nhau, Phương Tình sau đó nói: “Có phải em gái của tôi không cẩn thận đụng vào anh, tôi thay nó xin lỗi anh.”
“Không phải, không phải, chuyện không phải như vậy.”
“Chị, viện trưởng để em làm trợ lý cho bác sĩ Ninh, chị hiểu lầm rồi.”
Chuyện này làm cho Phương Tình khá kinh ngạc: “Anh đến làm ở bệnh viện chúng tôi à?”
“Đúng vậy!” Ninh Vũ Phi sờ sờ cái mũi: “Bệnh viện số một thành phố đã đổi viện trưởng mới, anh ta không cho phép tôi làm việc ở đó với danh nghĩa một bác sĩ, cho nên tôi đã tới bệnh viện này của các cô.”
“Thì ra là thế, về sau chúng ta đều là đồng nghiệp, sau này có vấn đề gì thì mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Đâu có đâu có, hóa ra hai người là chị em à, đều rất xinh đẹp.” Ninh Vũ Phi nói.
Phương Tình đối với những lời khen xinh đẹp đã nghe rất quen tai, cười nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
“Danh tiếng của anh tôi cũng nghe đến rất nhiều, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc?”
“Ăn cơm có thể, nhưng mà rất xin lỗi, tôi phải về sớm một chút, chuyện cần giúp này, nếu mà liên quan đến người bệnh, chúng ta có thể cùng nhau đi xem.”
“Cũng được, thật đúng là chuyện liên quan đến một bệnh nhân, nếu không có thời gian thì cũng không sao.”
“Đi xem đi.”
Dù sao hôm nay không có tiết học, Ninh Vũ Phi cũng không vội phải trở về.
Vì thế đi theo Phương Tình đi tới một căn phòng bệnh, nhìn thấy trên giường có một người bệnh.
Còn có một người bác sĩ khác, tuy rằng nhìn chỉ có khoảng 30 tuổi, nhưng trên đầu đã không còn mấy sợi tóc.
“Tình Tình, vị này chính là?” Bác sĩ đầu hói nói.
“Chủ nhiệm, xin hãy gọi tôi là Phương Tình hoặc là bác sĩ Phương, đừng gọi tôi là Tình Tình.” Phương Tình trong mắt hiện lên một tia không vui.
Chân Thăng Húc xấu hổ cười cười, gật đầu: “Ừ, vị này chính là?”
“Ninh Vũ Phi, bác sĩ của bệnh viện số một thành phố, đã chuyển tới bệnh viện của chúng ta.”
“Hóa ra anh chính là Ninh Vũ Phi à, đã ngưỡng mộ từ lâu, tôi là chủ nhiệm ở đây tên Chân Thăng Húc.”
“Xin chào!”
Nghe xong cái tên này, Ninh Vũ Phi cảm giác hôm nay gặp được hai người có cái tên thật sự đặc biệt, một là cầm thú, một là thận hư.
Ánh mắt của Chân Thăng Húc cực kỳ không thành thật, bắt tay với Ninh Vũ Phi, kết quả ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực của Phương Tình, cực kì háo sắc.
Ai bảo Phương Tình là mỹ nữ chứ, là một người đàn ông khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mỹ nữ đều sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần, Ninh Vũ Phi cũng không ngoại lệ, nhưng không đến mức giống Chân Thăng Húc nhìn chằm chằm như vậy.
Giống như đã sống được mấy trăm năm không có gặp qua mỹ nữ vậy.
“Bác sĩ Phương, người bệnh này tôi thông báo cho bệnh viện khác tiếp quản, cô không cần lo lắng.” Chân Thăng Húc nói.
Phương Tình nói: “Chủ nhiệm, đây là người bệnh mà tôi phụ trách, sao có thể cứ mặc kệ như vậy chứ?”
“Không kiểm tra được nguyên nhân gây bệnh, cũng không có cách nào khác nữa.”
“Để tôi xem!” Ninh Vũ Phi đi qua đó.
Đây là một người bệnh khoảng 60 tuổi, hiện tại còn đang trong hiện trạng hôn mê, Ninh Vũ Phi mở mắt của đối phương ra nhìn.
“Ban đầu người bệnh nói dạ dày không tốt, chúng tôi kiểm tra ra viêm ruột thừa, đã cắt bỏ, nhưng đối phương vẫn là nói rất đau, chỉ có thể không cho ông ta uống thuốc giảm đau, kiểm tra toàn diện cũng không có phát hiện nào cả.” Phương Tình nói.
Chân Thăng Húc nói: “Không cần tôi nói, người này chỉ là ăn vạ không muốn đi mà thôi, con gái của ông ta đã sớm vứt bỏ ông ta, ở đây có ăn có uống, cho nên liền không muốn rời đi, tôi đã thông báo cho bệnh viện khác, buổi chiều hoặc là ngày mai sẽ tới đây đưa đi.”
“Để cho tôi xem trước đi, nếu có thể cứu được thì là tốt nhất, thật sự không được thì đưa đi cũng không muộn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.