Chương trước
Chương sau
“Vâng, tôi không dám nữa, sau này cũng không dám nữa.” Mã Đức Vũ vội vàng dập đầu nói.
Nếu nói Ninh Vũ Phi giết người ông ta còn có hơi không tin, nhưng tập đoàn Hằng Vũ muốn giết người thì đó cũng chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến mà thôi.
Vì vậy Mã Đức Vũ thật sự không dám có thêm bất cứ ý nghĩ gì nữa, công ty phá sản là chuyện nhỏ, nhưng mất mạng thì chính là chuyện lớn rồi.
Tần Minh Nguyệt nói: “Vũ Phi, cậu còn gì cần nói nữa không?”
“Hết rồi, đi thôi!”
Hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự nhà họ Mã, mà người nhà họ Mã tuy rằng không sao nhưng nhà họ Mã cũng đã bị gạch tên ra khỏi các gia tộc lớn trong thành phố Ngọc Trai rồi.
Ngồi trong xe, Tần Minh Nguyệt nói: “Chuyện lần trước cảm ơn cậu nhé.”
“Chị Minh Nguyệt, chị nói gì vậy chứ?” Ninh Vũ Phi không hiểu.
“Chính là chuyện ông chủ Kim lần trước, bây giờ đã đòi lại được tiền cho công ty rồi, may mà lần trước có cậu giúp đỡ, nếu không tôi cũng không biết phải giải thích với tổng giám đốc Liễu thế nào.”
“Là chuyện này à, không có chi, dù sao cũng là công ty của sư tỷ em, người làm sư đệ như em nếu có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp rồi.”
“Ừm, nhưng nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi cười ha ha nói: “Chị Minh Nguyệt, nếu chị cứ nhất quyết muốn cảm ơn thì không bằng hôn em một cái đi.”
“Cậu…”
Tần Minh Nguyệt nhìn Ninh Vũ Phi một cái, cô có hơi cạn lời, anh vậy mà lại muốn chiếm hời của mình.
“Chị Minh Nguyệt, cái này có gì đâu chứ, chị cứ hôn đi, chị xem, chẳng phải lần trước chúng ta cũng đã ngủ cùng nhau rồi sao?” Ninh Vũ Phi đắc ý nói.
“Cậu còn nói ra!” Tần Minh Nguyệt lập tức đỏ mặt.
“Hì hì, đương nhiên là nhớ cực kỳ rõ rồi, sao có thể quên được chứ?”
Kít…
Tần Minh Nguyệt dừng xe lại bên đường, vệ sĩ ở đằng sau đi lên hỏi: “Trợ lý Tần, sao thế?”
“Không sao, mấy người về trước đi.”
“Được!” Hai tên vệ sĩ rời khỏi.
Ninh Vũ Phi thấy vậy liền cười nói: “Chị Minh Nguyệt à, lẽ nào em nói sai hay sao?”
“Vũ Phi, sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại lưu manh như vậy nhỉ?”
“Có hả, đây chẳng phải là vì em nhớ chị Tần đấy sao?”
“Khoan đã!”
Tần Minh Nguyệt đột nhiên ý thức được một chuyện, cô hỏi: “Cậu gọi tôi là chị Tình? Coi chừng tôi đánh cậu đấy!”
“Đâu có đâu, là Tần, không phải tình trong tình nhân, chị nghe nhầm rồi.” Ninh Vũ Phi nghiêm túc giải thích.
Nhưng Tần Minh Nguyệt mà không hiểu mới lạ, cô nói: “Vũ Phi, chuyện tối đêm đó, cậu tuyệt đối không được nói ra ngoài.”
“Tại sao chứ, các sư tỷ của em đều đang hối thúc em mau chóng tìm vợ, em thấy chị Minh Nguyệt rất được mà, không chỉ xinh đẹp lại còn thông minh giỏi giang, chính là đối tượng rất tốt.” Ninh Vũ Phi nói.
“Phắn!”
Tần Minh Nguyệt đỏ mặt, mình vậy mà lại bị một cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình chọc cho đỏ mặt tía tai.
Đột nhiên Ninh Vũ Phi to gan mà hôn Tần Minh Nguyệt một cái.
“Cậu…”
Tần Minh Nguyệt tức tới mức giơ nắm đấm đánh Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, cậu to gan quá nhỉ!”
Ninh Vũ Phi nắm lấy cổ tay Tần Minh Nguyệt, anh cười nói: “Chị Tần, chị nhìn nơi này đi, bốn phía không người, hay là chúng ta giao lưu tình cảm một chút đi.”
“Cút, không cần!”
Cho dù Tần Minh Nguyệt từ chối nhưng Ninh Vũ Phi cũng vẫn cứ không buông tay, anh mặt dày nói: “Vậy chị hôn em một cái thôi là được, hôn xong chúng ta liền về, thế nào?”
“Cậu…” Tần Minh Nguyệt thật sự sắp nôn nóng điên rồi.
“Hì hì, chị Tần, mau mau quyết định đi nào, dù sao em cũng chả sao cả.”
“Vũ Phi, tôi nhớ kỹ cậu rồi đấy, nhắm mắt lại!”
Ninh Vũ Phi cực kỳ ngoan ngoãn thành thật nhắm mắt lại, đợi chờ Tần Minh Nguyệt hôn mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.