Chương trước
Chương sau
Vân Trung Hữu ở phía sau cả người run lên, nhìn thấy ở chỗ mình có một khẩu súng, lại nhìn Ninh Vũ Phi và con gái của mình, một tia sát khí lóe lên trong mắt.
“Chị Liên, xuống xe nghỉ ngơi một chút đi, bón họ có lẽ sẽ không đuổi tới đây.”
“Ừ, chị vừa mới gửi tin nhắn rồi, Thanh Long bọn họ rất nhanh sẽ tới đây đón chúng ta.”
“Được!”
Vân Liên tiếp tục nói: “Vũ Phi, chuyện tối nay cảm ơn cậu, không có cậu thì tôi có thể đã…”
Còn chưa nói xong, vẻ mặt của Vân Liên đã trở lên căng thẳng.
Ninh Vũ Phi nhận thấy có điều gì đó không ổn, mở cửa phía sau đưa Vân Liên ra ngoài thì phát hiện cô ấy đã bị bắn phía sau lưng.
“Chị Liên, chị bị trúng đạn rồi?”
“Không có gì, không phải là vị trí chết người, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Vân Liên cau chặt mày.
“Ừm, vết thương không sâu lắm, tôi băng bó cầm máu cho chị trước, sau khi có dụng cụ sẽ lấy viên đạn ra.”
Vân Liên nghiến răng gật đầu, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ba mình đang cầm súng chĩa vào Ninh Vũ Phi.
Pằng!
Thanh Long và những người khác chạy tới tiếp ứng, thì nghe thấy tiếng súng, lập tức quay xe vào.
“Hội trưởng?” Thanh Long lo lắng hét lên.
Chỉ thấy có khói bay ra từ khẩu súng của Vân Liên, còn Vân Trung Hữu thì chết trong ghế sau.
Vân Liên bất lực thở dài một cô ấy cuối cùng đã tự tay giết chết ba ruột của mình.
“Anh Diệp, có chuyện gì xảy ra xem, là cựu hội trưởng Vân Trung Hữu, Thanh Long liền biết tại sao xảy ra chuyện, thở dài nói: “Mang thi thể về đi.”
Ninh Vũ Phi bế Vân Liên lên, sau đó lái xe trở về nơi ở của anh ở thành phố Ngọc Trai.
Ngày hôm sau!
Vân Liên tỉnh dậy, phát hiện mình đã về tới nơi ở.
Khi đứng lên, thấy vết thương ở thắt lưng của mình vẫn còn đau nhức.
“Chị Liên, chỉ tỉnh dậy rồi à?” Ninh Vũ Phi cười nói.
Anh đang pha trà tự chăm sóc cho mình, thì thấy Vân Liên tỉnh dậy đi tới, liền nói: “Chị cứ nằm xuống đi, cẩn thận vết thương bị hở ra.”
“Vũ Phi, ba của tôi có phải đã chết rồi không?”
“Ừm, đừng tự trách bản thân, nếu như ông ta đã không quan tâm đến tình cảm cha con, vậy là do ông ta tự chuốc lấy, không thể oán hận bất cứ ai.” Ninh Vũ Phi nói.
Vân Liên nước mắt lăn dài, tối hôm qua là vì ba của mình muốn giết Ninh Vũ Phi, nên mình mới nổ súng trước, bản thân mình không thể để Ninh Vũ Phi bị thương.
Và ba của mình cũng khiến mình rất thất vọng.
“Chị Liên, đừng khóc, lựa chọn này là tất yếu, đừng tự trách mình.” Ninh Vũ Phi an ủi.
Vân Liên lắc đầu, nói: “Tôi đã từng nghĩ rằng sẽ có một ngày như vậy, nhưng không ngờ nó lại khó chịu như vậy.”
“Không sao, đây chính kết cục của ông ta, thà chết trong tay chị còn hơn chết trong tay kẻ khác, ba của chị phải trả giá cho hành động của mình, hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá buồn phiền, đợi chị khỏe lên còn có một số chuyện cần phải giải quyết.”
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi cùng Vân Liên nói chuyện một lát, sau đó mới rời khỏi để đến trường.
Mấy ngày nay mình đã không đến trường, thực sự lo lắng rằng giáo viên hướng dẫn sẽ tìm mình làm phiền.
“Oa, Phi, cuối cùng cậu cũng đi học rồi!” Trần Thành Hạo kinh hô.
Ninh Vũ Phi nhỏ tiếng hỏi: “Gần đây thầy giáo hướng dẫn có đến tìm tôi làm phiền không? Còn nữa, tại sao cậu lại xuất viện, sọ não khỏe rồi hả?”
Cái này thì không, cơ thể của tôi đã không sao rồi, nếu nằm xuống không có việc gì thì cũng có chuyện, tôi cũng không thể tham gia huấn luyện trong đội bóng rổ được.”
Trần Thành Hạo tiếp tục nói: “Đúng rồi, cậu không ở trường học, chụp áp phích không có ảnh của cậu, đúng là tiếc quá.”
“Cái đó không có cũng không sao, ảnh hưởng không lớn.” Ninh Vũ Phi thấy không quan trọng.
“Được rồi, dù gì thì cậu cũng thích kín tiếng, chiều nay có một trận đấu giao hữu, có hứng thú đi cùng không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.