Chương trước
Chương sau
Tên đàn ông kia cực kỳ khó chịu, căm tức nhìn Ninh Vũ Phi, giống như muốn nói mày chết chắc.
Nhưng lại không biết anh ta đã trở thành đối tượng mà Ninh Vũ Phi sẽ giết cho bằng được, hơn nữa còn sẽ chết rất thê thảm.
Trần Minh Long nói: “Chỉ cho phép một mình hội trưởng Vân vào trong, những người còn lại chờ ở bên ngoài.”
“Không được!”
Thanh Long là người đầu tiên không đồng ý.
Nếu sau khi vào trong mà xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào, rõ ràng là đang cố ý dàn xếp để Vân Liên tự chui đầu vào lưới.
“Đã như vậy, không có chuyện gì để nói nữa, xin hãy quay về đi.”
Trần Minh Long lạnh nhạt nói.
Vân Liên nói: “Thanh Long, anh mang người chờ ở bên ngoài.”
“Hội trưởng, nhưng như vậy thì cô sẽ rất nguy hiểm, Thiên Hội không thể không có cô làm chủ được.”
Thanh Long hết sức lo lắng.
“Nghe theo mệnh lệnh!”
Ngay sau đó, Vân Liên nói: “Đây là người đàn ông của tôi, có thể cùng tôi vào chứ?”
“Đương nhiên có thể, xin mời!”
Trần Minh Long nói xong liền xoay người đi trước dẫn đường, Vân Liên không thể làm gì khác hơn là theo sau.
Lúc nãy Ninh Vũ Phi cũng biết đối phương không dám làm gì mình, bởi vì đối phương muốn đàm phán chứ không phải là giết người, điều đó chứng tỏ đối phương vẫn chưa đạt được mục đích của mình.
Trần Minh Long kịp thời xuất hiện đã chứng minh ý tưởng của Ninh Vũ Phi là đúng.
Chẳng qua là nhất định mục đích của chúng chẳng có gam thân thiện nào rồi, dù sao thì hội Hắc Long có dã tâm quá lớn.
Cách mỗi đoạn mười mấy mét sẽ bố trí một nhân viên, bọn họ không phải là côn đồ bình thường, cũng không phải là bảo vệ, mà là sát thủ.
Mỗi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhất là bọn họ còn phối hợp với súng ống, một khi lao vào chiến thì không thể từ bên trong phá tầng tầng vòng vây ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, ba người tiến vào trong một căn gác xép, bên trong có hai người đàn ông giống như Trần Minh Long đang đứng, dường như còn mạnh hơn rất nhiều so với Trần Minh Long.
Chắc chắn họ đã bước vào hàng ngũ cường giả nội kình, không biết Vân Liên là nội kình tầng thứ mấy, một chọi một cũng tạm, nhưng một chọi hai thì đoán chừng sẽ quá sức của Vân Liên.
Đối với Ninh Vũ Phi mà nói thì đối phó với các loại súng ống có chút khó khăn, còn lại thì đều không thành vấn đề.
“Xin mời, hội trưởng của chúng tôi sẽ nhanh chóng tới đây.”
Trần Minh Long nói.
Vân Liên ngồi ở hàng ghế trên, Ninh Vũ Phi nhỏ giọng hỏi: “Chị Liên, hai người này có lai lịch gì vậy, trông có vẻ rất lợi hại?”
“Cận vệ của hội trưởng Hắc Giao Hội, Thiết Thủ và Đồng Đầu, hai người bọn họ không có cảm giác đau, rất khó giải quyết.”
“Thì ra là thế.”
Ninh Vũ Phi gật đầu ra chiều đã hiểu.
Chuyện đối phương không có cảm giác đau, miễn là vết thương không ảnh hưởng đến hành động thì cũng giống như con gián vậy.
Người bên phải có hai tay thô ráp khác với người thường kia chắc là Thiết Thủ, luyện loại võ thuật giống như Thiết sa chưởng, chuyên luyện tay, có thể làm vỡ vàng nứt đá, chứ đừng nói là đánh lên xương người.
Người còn lại là một người đầu trọc, chắc là luyện Thiết đầu công, một lần đập nát năm, sáu viên gạch cũng không thành vấn đề.
Hai người đều là cao thủ, đặc biệt là họ không có cảm giác đau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.