Đầu Trần Thành Hạo bị đánh một gậy, cũng vì một gậy này nên mới khiến cho cậu ta lập tức mất đi sức lực chống trả.
“Hai người đã gọi cảnh sát chưa?” Ninh Vũ Phi không muốn cứ cho qua chuyện như vậy.
“Đã báo cảnh sát rồi, không biết khi nào mới bắt được ba người kia nữa.”
“Hai người đừng quá lo lắng, người Thành Hạo rất khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Bây giờ Ninh Vũ Phi cũng chỉ có thể chờ xem cảnh sát có thể bắt được ba người kia không, còn phải chờ Trần Thành Hạo tỉnh lại mới biết được có phải là thằng nhãi này đã đắc tội với người khác hay không nữa?
Đến ngày hôm sau Trần Thành Hạo mới tỉnh lại, muốn tìm nước uống.
“Con trai, cuối cùng con cũng tỉnh rồi?” Mẹ Trần khóc nói.
“Ai da, con ngủ bao lâu rồi ạ? Khát nước quá đi.”
Diêu Dư lấy một ly nước ấm đưa cho Trần Thành Hạo uống, anh chàng này uống hết một cốc nước, nói: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”
“Cậu nói tôi nghe coi sao tự nhiên lại có chuyện vậy, người ta không thể nào vô duyên vô cớ lại đi đánh cậu được?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Ấy! Vũ Phi, sao cậu lại ở đây?”
Trần Thành Hạo bỗng kích động, nhất thời cảm thấy đầu mình như vỡ ra, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Cậu nghĩ lại xem nào, nói xem, sao lại thế này?”
“Tôi cũng không biết, tôi không nhận ra một ai trong đám người đó cả, vì sao đánh tôi thì tôi lại càng không biết.” Trần Thành Hạo bất đắc dĩ.
Nói đến đây, Trần Thành Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004373/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.