Chỉ cần nhìn ít vết thương trên người Điền Mai Ngọc cũng biết bình thường cô gái này bị đánh không ít, có lẽ cô ta chỉ là công cụ để ba mẹ cô ta hưởng thụ vinh dự thôi.
Mẹ Điền vội vội vàng vàng đi đến, cầm lấy một cái túi ném lên giường, nói: "Nhanh chóng thay quần áo, chúng ta đi làm thủ tục xuất viện."
Nghe vậy, Điền Mai Ngọc chuẩn bị quay người xuống giường đi thay quần áo, không dám có bất kỳ phản kháng nào đối với lời của mẹ.
Y tá không nhìn nổi, cầm lấy cái túi trong tay Điền Mai Ngọc, nói: "Ngày hôm qua em vừa mới phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, bây giờ không thể xuất viện."
"Ồ, y tá cô nói cái gì đấy, quyết định của chúng tôi còn chưa tới phiên một y tá nhỏ như cô khoa tay múa chân đâu." Mẹ Điền nói.
"Người này sao lại như vậy chứ, cô không thấy tình trạng của con gái cô ngày hôm qua sao? Chẳng lẽ cô không quan tâm chút nào đến an nguy của con gái cô sao? Cô từng nghĩ đến cảm nhận của em ấy sao?" Y tá tức giận đáp lại.
"Tôi biết rõ con gái của tôi, cho dù nó có chết ở trường thi thì đó cũng là chết có ý nghĩa, quyết không thể chết trên giường bệnh."
Điền Mai Ngọc nghe nói như thế, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Vốn tưởng rằng trải qua chuyện này, mẹ của mình sẽ quan tâm mình hơn một chút, kết quả vẫn như vậy, nhất là một câu chết ở trường thi kia lại khiến cho tim Điền Mai Ngọc rét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004363/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.