Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi, xua tay: “Không rảnh, có chuyện gì thì bảo ông ta đến tìm tôi.”
Hai tên vệ sĩ của đoàn tùy tùng chắn trước mặt Ninh Vũ Phi, tỏ vẻ anh đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Tránh ra, đừng có chắn đường.” Ninh Vũ Phi lạnh giọng.
Gã người hầu nói: “Thưa anh Ninh Vũ Phi, tôi thừa nhận anh đúng là có tài năng, nhưng anh phải biết rằng dòng họ Kameda chính là một dòng họ lớn ở Nhật Bản. Nếu anh vẫn không chịu nể mặt, thì đó đúng là một lựa chọn ngu ngốc đấy.”
“Ông đang uy hiếp tôi sao?”
“Ây chà, chuyện đánh tay đôi bây giờ không còn là thứ thể hiện được bản lĩnh nữa đâu. Thời đại bây giờ ấy, chúng tôi đã có hơn trăm loại vũ khí mới lạ có thể dùng để đối phó với anh. Tôi khuyên anh một câu: Đừng chống đối với nhà Kameda, với cả tôi tìm anh là vì anh có giá trị kia mà.” Gã người hầu cười rặt một vẻ gian xảo.
Lời nói không câu nào không có ý đe dọa, còn thứ vũ khí có thể đối phó với Ninh Vũ Phi cũng chỉ là mấy cục sắt gỉ thôi chứ có cái quái gì nữa đâu.
Ninh Vũ Phi cười, đáp: “Được thôi, ông đã tâng bốc tôi đến mức này, tôi còn có thể làm gì chứ.”
“Không phải nước Long Việt các anh có câu: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” sao?”
“Ông là người Long Việt?” Ninh Vũ Phi hỏi.
Gã người hầu nói: “Đã từng thôi, bây giờ không phải.”
Chát!
Bỗng dưng, Ninh Vũ Phi giơ tay tát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004284/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.