Nhưng bọn họ không hề biết, chàng thiếu niên hai mươi tuổi trước mặt bọn họ là một cường giả chính thức bước vào hàng ngũ Tiên Thiên võ giả.
Đao Long khẽ híp mắt, gã nói: “Giữ lại người sống, đừng có giết.”
Ánh mắt năm người kia lạnh lẽo vô cùng, bởi vì có lệnh không được giết nên bọn họ không dùng đến vũ khí.
Căn bản Ninh Vũ Phi khinh thường chuyện phải ra tay giải quyết năm tên cao thủ “cao cấp nhất” này, anh dẫm một cước lên bàn, tốc độ cực nhanh ập tới chỗ năm người kia.
“Cái gì cơ?”
Con ngươi của tên vệ sĩ đứng giữa co rụt lại, gã bị Ninh Vũ Phi lên khuỷu đập vào cằm một phát.
“Phốc!”
Bốn người kia thấy thế, không hẹn mà cùng ập lên, dù sao thì trong mắt bọn họ, Ninh Vũ Phi cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn mà thôi.
Nhưng dù là tốc độ hay sức lực của bọn họ, chẳng có cái nào có thể gây thương tổn đến Ninh Vũ Phi.
Bụp bụp bụp!
Ninh Vũ Phi xoay người, đá một cú liên hoàn cước, đá bay bốn người nọ, người thì bị đá bay đập vào tường trào máu họng, người thì bị đá đập người vào hồ cá khiến hồ cá vỡ toang, người thì ngã xuống cái sô pha, người thì bay thẳng vào góc tường.
Bốn người nọ chật vật đứng lên, ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi khôn nguôi, thiếu niên này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng áp bức.
Khóe miệng Thanh Long giật giật, nếu người đấu với năm người kia là anh ta thì ít nhất hai bên cũng 5-5 chẳng bên nào hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1004253/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.