Chương trước
Chương sau
“Điều tra tôi, không thể nào, ai mà rảnh như vậy chứ?”
“Lúc nãy tôi cho người đi theo dõi và điều tra, người này không phải là người của thành phố Ngọc Trai, mà là người của Thạch Anh, có phải gần đây cậu với người của Thạch Anh nảy sinh xung đột không?” Vân Liên quan tâm hỏi.
Vừa nghe đối phương nói đến thành phố Thạch Anh, Ninh Vũ Phi bản thân đã đắc tội với ai, chắc hẳn là Lục Phong Thành của Thạch Anh rồi.
“Chị Liên, tôi đã biết ai điều tra tôi rồi, chuyện nhỏ này cứ để tôi tự giải quyết được.”
“Cậu cái tên nhóc này mỗi lần đều nói như vậy, thật sự không cần giúp đỡ à?”
“Không cần không cần, tôi không phải có chị hai rồi sao, vấn đề nhỏ, xem bọn họ có dám hay không mà thôi.”
Ninh Vũ Phi cười cười, tiếp tục nói: “Không còn sớm nữa, chị Liên, chị cũng phải chú ý an toàn của bản thân.”
“Ừm, ngủ ngon. Đúng rồi, bạn gái của cậu đã mấy ngày không đến đi làm rồi, cậu nhớ đi xem xem có chuyện gì sao?”
“Được!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Ninh Vũ Phi tìm số của Tô Điềm, gọi đi.
“Tút tút tút... Vũ Phi, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?” Tô Điềm nghe máy.
“Tô Điềm, sao cậu vẫn chưa đi làm, có phải là bận quá không, nếu như là vậy, tôi có thể nói với bọn họ.”
“Mấy ngày này trong nhà có chút chuyện, cũng đều do tôi, vốn dĩ muốn nghỉ phép ba ngày, kết quả bận đến quên luôn.”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu: “Không sao thì tốt, nhớ gọi điện thoại xin nghỉ nha.”
“Được, Vũ Phi, chúc ngủ ngon.”
“Chú ý sức khỏe.”
Nếu như là công việc của người lạ Ninh Vũ Phi có thể không quan tâm, nhưng dù sao cũng là Vân Liên, bản thân đương nhiên giữa bọn họ có thể thuận lợi một chút.
Quay về phòng khách, sau khi Giang Vị Noãn chơi xong hai ván game, Ninh Vũ Phi đi ngủ rồi.
Tề Diễm Hân nằm trên giường khó ngủ lăn qua lăn lại, cô ta không biết là nên tin vào mắt mình hay cảm giác của mình, hay là tin vào tình báo bên tổ chức nữa.
Tìm không được mấy lý do, Tư Hân Nguyên rất khó ra tay với Ninh Vũ Phi.
“Ninh Vũ Phi, rốt cuộc anh là người như thế nào?” Tề Diễm Hân lẩm bẩm nói.
Ngày thứ hai lên lớp, Ninh Vũ Phi gặp một vị khách bất ngờ.
Đối phương ôn tồn lễ độ đeo một cặp mắt kính, khẽ cười nói: “Cậu là Ninh Vũ Phi à, xin chào, tôi là anh trai của Lục Phong Thành, Lục Văn Thanh.”
“Tôi là Ninh Vũ Phi, có chuyện gì sao?” Ninh Vũ Phi nói.
Hai người bắt tay nhau trong hành lang, Lục Văn Thanh nói: “Hay là như vậy, người trong đây nhiều quá, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện được không?”
“Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi còn đi học.” Ninh Vũ Phi trả lời thẳng.
Trong mắt của Lục Văn Thanh nổi lên một tia không hài lòng, khẽ cười nói: “Được, tôi muốn cùng cậu nói rõ về chuyện của Phong Thành, về mâu thuẫn giữa hai người.”
“Giữa tôi và anh ta không thân không quen, không phải anh ta vẫn còn sống sao? Anh có thể đi hỏi anh ta.” Ninh Vũ Phi nhún vai.
Tuy rằng Ninh Vũ Phi chỉ là một học sinh nhưng cũng không sợ vị công tử oai phong lẫm liệt trước mắt này.
“Em trai tôi không chỉ mất đi hai chân còn bị tông đến chấn động não, bây giờ tạm thời sẽ khó tỉnh lại.”
“Vậy thì đợi anh ta tỉnh rồi, mọi chuyện cũng sẽ rõ ràng.” Ninh Vũ Phi lãnh đạm nói.
Đối với thái độ làm ra vẻ như chẳng có gì của Ninh Vũ Phi, trong lòng của Lục Văn Thanh vô cùng khó chịu: “Em trai tôi khiến bạn học của cậu suýt chút nữa thôi học, lẽ nào cậu không muốn báo thù nó à?”
“Anh đang hoài nghi tôi, vậy tôi còn giải thích gì nữa, tính cách của Lục Phong Thành ra sao anh lẽ nào không biết sao, chuyện mà anh ta gây ra đều không phải là chuyện nhỏ.”
“Cậu nói không sai, quả thật tôi không có chứng cứ, đến đây bởi vì nói với cậu, tự biết tốt xấu, tôi không sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào có liên quan đến chuyện này.”
Ninh Vũ Phi cười khinh thường nói: “Vậy thì cứ thử xem.”
“Hừ.”
Lục Văn Thanh cười lạnh, quay người rời đi.
Anh ta chủ yếu đến do thám, không ngờ một sinh viên mà lại dám nói chuyện như vậy với anh ta.
Lục Văn Thanh quay về trong xe, một người đàn ông vạm vỡ hỏi: “Cậu chủ, thế nào rồi, là người tên Ninh Vũ Phi này sao?”
“Không có chứng cứ xác thực nhưng mà người tên Ninh Vũ Phi này rất thú vị, tôi rốt cuộc muốn xem xem cậu ta tài ba như nào. Hừ! Không cần biết có phải không, chắc là cậu ta! Người bên kia chuẩn bị hết chưa?”
“Rồi ạ.”
“Bây giờ dẫn tôi đi, nhanh lên!” Trong mắt Lục Văn Thanh lộ ra sự khát vọng và điên cuồng.
Chỉ thấy hai tay anh ta run rẩy, không ngồi yên, vô cùng kích động, dường như không sợ không gặp được ai đó vậy.
“Vâng.”
Người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng tăng tốc xe, sau mười phút đến một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô.
Lục Văn Thanh kích động hỏi: “Đồ đều chuẩn bị đủ chưa?”
“Toàn bộ đều để bên trong rồi.”
Lữ Văn Thịnh đi vào, chỉ thấy một người bị trói trên giường phẫu thuật, bốn phía đều có đèn, bên cạnh còn có các loại dao phẫu thuật.
Trên giường phẫu thuật có một người đàn ông bị trói chặt lại đang lo sợ hét lên: “Các người muốn làm gì, mau thả tôi ra, các người đây là bắt cóc.”
“Xuỵt, đừng vội vàng, có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật của tôi, là vinh hạnh của anh.” Lục Văn Thanh nói.
“Đừng mà… cầu xin anh buông tha cho tôi đi, tôi không dám làm chuyện xấu nữa đâu.”
“Đừng phí lời, rất nhanh thôi.”
Lục Văn Thanh đổi một chiếc áo blouse trắng, trong tay cầm dao phẫu thuật, khẽ cười nói: “Bắt đầu nha, anh có thể kêu lớn hơn tý, tôi rất thích.”
“Đừng… đừng… a...”
Cùng với sự chuyển động của con dao phẫu thuật, người đàn ông phát ra âm thanh kêu thảm thiết.
Người ở bên ngoài không kiềm được mà run rẩy toàn thân, bởi vì nhìn Lục Văn Thanh có vẻ bác học tri thức, thật ra nội tâm đã trở nên biến thái vặn vẹo. Cứ cách bảy ngày sẽ giết một người, hưởng thụ cảm giác vui vẻ đó.
Nếu như không giết người Lục Văn Thanh sẽ không khống chế được bản thân mình.
Qua hai tiếng đồng hồ, tiếng hét bên trong cũng dừng lại, bên trong truyền đến âm thanh cười hà hà thỏa mãn của Lục Văn Thanh.
Cửa mở ra, Lục Văn Thanh mặc áo vest giày da bước ra, cả người trở nên có tinh thần thoải mái.
“Cậu chủ?”
“Nhớ kĩ, mục tiêu tiếp theo tôi hy vọng là Ninh Vũ Phi, đừng tìm cho tôi mấy loại người tạp nham gì đó nữa, làm người phải có yêu cầu, hiểu chưa?” Gương mặt của Lục Văn Thanh nghiêm chỉnh nói.
Trong lòng người đã không kiềm được run sợ, gật đầu nói: “Vâng!”
Đồng thời lúc đó, Ninh Vũ Phi không biết bản thân mình đã bị một tên sát nhất điên cuồng biến thái nhắm đến, đang chuẩn bị đi đến chỗ của Vân Liên.
Phía sau có một bóng người xuất hiện, là Tề Diễm Hân, cách duy nhất khiến cô ta tìm đủ chứng cứ cho bản thân chính là đi theo dõi xem Ninh Vũ Phi làm gì.
Ninh Vũ Phi gọi một chiếc xe, Tề Diễm Hân cũng gọi xe đi theo
Đến nơi ở của Vân Liên, Ninh Vũ Phi đi vào, bảo vệ gác cửa cung kính cúi chào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.