Chương trước
Chương sau
Vừa rồi anh ta tự tin nói, vì khẩu súng nằm trong tay vệ sĩ của mình, nhưng bây giờ, khi khẩu súng rơi vào tay Ninh Vũ Phi, tình hình đã thay đổi.
Ninh Vũ Phi nhếch mép: “Cậu Lục, sao tôi nghe giọng nói của cậu có chút run rẩy, hay là con người cậu là như thế này, nhìn thứ này chĩa vào đầu mình thì sẽ sợ hãi sao?”
“Có chuyện gì chúng ta không thể vui vẻ nói chuyện sao?”
“Nhưng tôi lại không muốn nói chuyện vui vẻ với cậu, có việc gì thì cứ nhắm vào tôi, còn cậu xuống tay với bạn bè xung quanh tôi, tôi sẽ không để cậu yên đâu.”
Lục Phong Thành nuốt nước miếng, anh ta thấy trong mắt Ninh Vũ Phi tràn ngập sát khí, giống như Ninh Vũ Phi sẽ thật sự giết anh ta.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân Ninh Vũ Phi truyền đến tai, ngay sau đó anh tháo khẩu súng ra thành nhiều phần, nhét vào túi Lục Phong Thành.
“Cậu làm gì vậy?” Lục Phong Thành khó hiểu.
“Vũ Phi?”
Ngoài cửa, Lăng Bảo Châu cùng Tư Đồ Y Nhạn đi đến, nhìn thấy người đàn ông chảy máu mũi nằm trên đất và cả Ninh Vũ Phi, Lục Phong Thành.
Lăng Bảo Châu nhíu mày, hai người kia hình như là tới tìm Ninh Vũ Phi gây chuyện, trong đó có một người đã bị đánh.
“Lục Phong Thành, sao anh lại ở đây?” Tư Đồ Y Nhạn nhíu mày nhìn anh ta khó hiểu.
Lục Phong Thành cười nói: “Tôi có hẹn với Ninh Vũ Phi, không có việc gì nữa thì tôi đi đây.”
Sau đó Ninh Vũ Phi nói: “Cậu không còn lựa chọn nào khác đâu, nếu lần sau còn xảy ra chuyện này, cậu cũng sẽ không được lựa chọn nữa đâu.”
Hai người rời đi, Ninh Vũ Phi mỉm cười với hai cô rồi nói: “Hai người về rồi sao, để tôi đi nấu cơm cho hai người ăn?”
“Vũ Phi, hai người họ khinh thường cậu sao?”
“Không có, chỉ có tôi đi khinh thường người khác, người khác không thể nào dám kinh thường tôi, chị Bảo Châu, cô vất vả nhiều rồi, không cần phải cảnh giác tất cả mọi chuyện như vậy.”
Ninh Vũ Phi đẩy Lăng Bảo Châu ngồi xuống, cười cười, lập tức đi vào nhà bếp.
Cùng lúc đó, Lục Phong Thành đung ở bên đường, đá mạnh vào đầu xe, hung hăng chửi tên vệ sĩ: “Đúng là đồ phế vật, cầm súng trong tay mà để cho cậu ta cướp được?”
“Cậu chủ, thật sự tốc độ qua nhanh, tôi không kịp phản ứng lại.”
“Cậu giải thích với tôi còn có ích gì chứ?” Lục Phong Thành không vui.
Người đàn ông vệ sĩ lập tức cúi đầu nói: "Cậu chủ, tôi sai rồi, xin cậu chủ hãy trừng phạt tôi đi."
“Nói cho cậu biết, sau này còn để cho người khác cướp được súng thì cậu cũng chuẩn bị mà cút đi cho tôi.”
“Dạ!”
Lục Phong Thành không hài lòng, ngồi lên xe, tính đi tới chọc tức Ninh Vũ Phi một chút, kết quả là chút nữa tự hại chết mình.
Còn có một việc khiến anh ta bất ngờ, lúc trước có tin đồ Giang Vị Noãn rất có khả năng cùng ở chung với Ninh Vũ Phi, nhưng hôm nay anh ta lại nhìn thấy Tư Đồ Y Nhạn.
Chẳng lẽ hai người bọn họ cùng cô gái tóc ngắn sống chung với Ninh Vũ Phi?
...
Buổi tối, Giang Vị Noãn và Đường Tố Nga cũng đã trở về.
Bởi vì Lăng Bảo Châu lập công, mọi người muốn mở tiệc ăn mừng nên họ định ra ngoài ăn uống vui vẻ.
Lăng Bảo Châu không thích ra vào trong những nơi cao cấp đó, nhưng cô ta không thể kìm lòng được trước đám người Giang Vị Noãn, cộng thêm việc bây giờ cô ta đang nghỉ phép, nên cô ta không từ chối.
Đây là một nhà hàng của nhà họ Giang, Giang Vị Noãn đã đặt một phòng riêng thông qua mối quan hệ.
Giang Vị Noãn cầm thực đơn, nói: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay tôi mời mọi người.”
“Vậy tớ cũng không khách khí nữa.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Đường Tố Nga đưa thực đơn cho Lăng Bảo Châu, nói: “Chị Bảo Châu, chị gọi món đi.”
“Mọi người cứ gọi đi, chị không kén ăn.”
Lúc này, một người đàn ông bước vào nhà hàng, mặc vest, bước đến quầy lễ tân hỏi: "Tôi là bạn được cô Giang mời, cho tôi hỏi cô ấy ở phòng nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.