Chương trước
Chương sau
Diêu Dư nói: “Cậu thì làm được lợi ích gì, chơi bóng khó coi chết đi được, nếu như không có Ninh Vũ Phi thì chúng ta có thể thắng được sao?”
"Đúng đúng, tối nay tất cả chúng ta nhất định phải mời Ninh Vũ Phi thêm vài ly mới được?"
"Đúng vậy, không sai!"
Ninh Vũ Phi xua tay: "Các cậu làm như vậy, đến lúc đó tôi không uống nổi mất.”
"Ha ha ha!"
Tất cả mọi người phá lên cười, mọi người ăn cơm xong thì chuẩn bị đi quán karaoke hát, Ninh Vũ Phi không yên tâm để ba người phụ nữ trong nhà, thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn để hỏi thăm.
Suy cho cùng anh cũng rất lo lắng rằng ai đó sẽ gây bất lợi cho họ.
Khoảng mười giờ, lúc Ninh Vũ Phi chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại gặp Tô Điềm, cô ấy mặc một bộ đồng phục làm việc và đang đi bưng rượu.
"Vũ Phi, sao cậu lại ở chỗ này vậy?" Tô Điềm ngạc nhiên hỏi.
"Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng đó."
"Cậu chờ một chút nha, tôi bưng rượu qua cho bọn họ trước đã."
"Ừm!"
Ninh Vũ Phàm đến quầy lễ tân để nghỉ ngơi, không lâu sau Tô Điềm quay lại, hỏi: "Vừa rồi những người bên trong căn phòng đó đều là bạn học của cậu sao, hôm nay các cậu đã thắng trận bóng hả?"
"Đúng vậy, mọi người rất vui mừng cho nên cùng nhau tới đây hát. Đúng rồi, lúc trước không phải cậu làm ở khách sạn sao, tại sao lại đến quán karaoke rồi."
Tô Điềm bất đắc dĩ nói: "Lúc trước khách sạn đó không cần sinh viên, cho nên phải đổi người, nhưng mà cậu yên tâm, tôi chỉ làm đến mười hai giờ mà thôi, tiền lương là chín triệu."
"Ừm, vậy cậu phải chú ý an toàn đó, ở mấy nơi này loạn lắm."
"Tôi biết rồi!"
Một người quản lý nữ đi tới, không hài lòng hét lên: "Tô Điềm, tôi thuê cô đến đây để làm việc chứ không phải thuê cô tới đây để nói chuyện trên trời dưới đất, nhanh chóng đưa rượu cho khách ở phòng VIP số 5 đi."
"Quản lý đến rồi!" Tô Điềm nói một tiếng với Ninh Vũ Phi sau đó vội vã đi.
Một lát sau, Trần Thành Hạo cầm chai rượu đi ra, nhìn thấy Ninh Vũ Phi liền kêu lên: "Vũ Phi, mau qua đây nhanh lên, tôi muốn uống một chai với cậu?"
"Tôi qua ngay!"
Lúc sau họ tiến vào bên trong phòng, Trần Thành Hạo hô lên: "Các cô gái hãy nhìn xem, chúng ta phải làm sao chuốc cho Ninh Vũ Phi uống say mới được?"
"Hú..."
Tất cả mọi người hét lên.
Sau đó Ninh Vũ Phi cầm lên một chai rượu vang và nói: "Được thôi, tôi sẽ uống hết một chai với các cậu?"
"Được, đây chính là cậu nói đó, không thể trách chúng tôi ỷ đông ăn hiếp yếu nha?"
"Nào!"
Keng!!!
Sau khi cụng ly, hai người trực tiếp uống hết, chỉ thấy rượu vang trong chai dần dần cạn sạch với tốc độ cực nhanh.
Trần Thành Hạo: "Cao Tử Tuấn, đến lượt cậu."
"Đến thì đến!" Cao Tử Tuấn đứng lên.
Ninh Vũ Phi tiếp tục mở thêm một chai rượu rót thẳng vào trong miệng.
Ừng ực ừng ực!!!
Chỉ vài giây sau, Ninh Vũ Phi đã uống xong chai rượu thứ hai, còn Cao Tử Tuấn thì chậm hơn một chút, nhưng cuối cùng cũng uống hết.
Cứ thế lần lượt đến những tuyển thủ khác, đến nỗi có một tuyển thủ trong số đó phải che miệng chạy ra ngoài.
Trần Thành Hạo một tay túm lấy bạn học Trương Tư Phàm: "Tư Phàm, cậu đừng nói là cậu không biết uống rượu, đến cậu rồi?"
"Tôi tôi… thôi được rồi, vậy thì tôi sẽ uống một ly chứ không nổi một chai đâu.”
"Được, cậu uống hết mình là được rồi."
Ninh Vũ Phi lại cầm lấy một chai khác ừng ực rót vào trong miệng, mà Trương Tư Phàm thì uống từng ly từng ly một.
Khi còn lại một ly cuối cùng, sắc mặt Trương Tư Phàm đã biến đổi liền vội vàng chạy ra ngoài.
"Lợi hại, chúng ta tiếp tục đi!"
Lúc này, Ninh Vũ Phi cảm giác điện thoại di động của mình đang rung.
Vì thế anh vừa uống rượu vừa cầm điện thoại lên xem, bỗng nhiên anh nhíu mày đứng bật dậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.