Chương trước
Chương sau
Hung thủ sau khi nhìn thấy một cây ở sân, liền một bước nhảy ra cao ba mét, mượn cành cây trực tiếp đu người ra ngoài.
"Mọi người chú ý, hung thủ từ tường phía đông của Cục Cảnh sát chạy đi, mau chóng tiến hành chặn đường lại."
Sau khi Lăng Bảo Châu nói xong liền muốn từ trên cây trèo xuống, Ninh Vũ Phi hô lên: "Chị gái sĩ quan cảnh sát, ở đây có thể đi?"
Một mặt tường có một cánh cửa, có thể đi thẳng ra ngoài được, khóa cửa bị Ninh Vũ Phi trực tiếp vặn rơi xuống.
Lăng Bảo Châu khi bắt trộm chính là chúa liều mạng, sau khi rời khỏi đây phát hiện hung thủ chạy về phía bên phải.
"Đứng lại, đừng chạy nữa!"
Bởi vì cảnh sát đã bắt đầu bao vây xung quanh, thân thủ của hung thủ có tốt như thế nào cũng khó có thể thực hiện, thế nhưng vẫn có thể là leo lên tường chạy trốn.
Lăng Bảo Châu đã theo mất, cầm lấy bộ đàm nói: "Bên mọi người có tin tức gì không?"
"Đội trưởng, hung thủ nhảy vào một cái sân, chị mau lại đây, chúng tôi đã chặn được anh ta rồi."
"Được!"
Lăng Bảo Châu theo chỉ thị đến cái sân này, cửa là cửa sắt, hỏi: "Mọi người chắc chắn không?"
"Ừm, anh ta ở bên trong, bốn phía đều có người của chúng ta, không có dấu hiệu trốn chạy."
"Rất tốt, mấy người cùng tôi đi đi vào bắt hung thủ."
Ầm!!!
Bỗng nhiên cánh cửa sắt bị xe việt dã từ bên trong phá tan, Lăng Bảo Châu được một người kịp thời kéo lại, mới không bị đâm vào.
"Ôi chao, chị sĩ quan cảnh sát, cô làm sao không tránh đi vậy?" Người mà kéo Lăng Bảo Châu chính là Ninh Vũ Phi.
Thế nhưng hiện tại Lăng Bảo Châu làm gì có thời gian mà quan tâm nhiều chuyện đến thế, trực tiếp đuổi theo.
Nhưng chân đã bị thương rất nghiêm trọng, không đuổi theo được.
Nhìn thấy một chiếc xe riêng dừng ở một bên, Lăng Bảo Châu vì muốn nhanh chóng bắt được hung thủ nên nhanh chóng trình giấy chứng nhận của mình để dùng xe.
Khi vừa chuẩn bị khởi động xe, Ninh Vũ Phi tay nhanh mắt lẹ liền chui vào ghế phụ ngồi.
"Cậu leo lên làm cái gì vậy?"
"Cô coi như là đuổi được, thế nhưng không có tôi thì cô vẫn không bắt được anh ta." Ninh Vũ Phi nói.
Lăng Bảo Châu lái xe đi nói: "Thắt dây an toàn vào đi."
"Ừ ừ!"
Vù!!!
Lăng Bảo Châu đuổi đến đường chính, hơn nữa còn gọi điện nói rằng: "Hung thủ bây giờ chính là đang chạy về hướng đông của trục đường chính, thông báo cảnh sát giao thông trên đường tiến hành chặn lại."
"Ôi chao, chị sĩ quan cảnh sát, cô cẩn thận chút, đừng chưa đuổi được hung thủ thì chúng ta lại về chầu ông bà nhá." Ninh Vũ Phi nắm thật chặt dựa vào ghế.
"Câm miệng!"
Lăng Bảo Châu kỹ thuật lái xe không tệ, không ngừng xuyên qua dòng xe trước mặt, nhưng bởi vì xe quá nhiều, không có cách nào đuổi lên trước được.
Thỉnh thoảng liền rẽ gấp, Ninh Vũ Phi có chút không chịu được.
Vù!!!
Chiếc xe việt dã ở phía trước đi rất nhanh, kỹ thuật của hung thủ cũng rất tốt.
"Hí... chết tiệt, cái chân ga này làm sao lại chặt như thế." Lăng Bảo Châu cắn răng thật chặt.
Là do mắt cá chân của cô ta đã rất đau, chân ga cũng khó đạp xuống được.
"Để tôi cho!"
Ninh Vũ Phi tay trái đặt ở eo của Lăng Bảo Châu, nhảy tới cầm tay lái.
"Ninh Vũ Phi, cậu..." Lăng Bảo Châu hơi kinh ngạc.
Vừa nãy Ninh Vũ Phi thực hiện động tác nguy hiểm để thay đổi vị trí, tốc độ đang là 80km/h, anh tự mình làm động tác thay đổi vị trí, làm liền một mạch, cũng chưa đến hai giây.
"Cậu có biết lái xe?" Lăng Bảo Châu nói.
Bởi vì cô ta xem qua tư liệu của Ninh Vũ Phi không có bất kỳ ghi chép nào là anh có bằng lái cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.