Chương trước
Chương sau
Tư Đồ Y Nhạn áy náy nói: “Thực sự xin lỗi, không phải tôi cố ý đánh thức cậu, chỉ là tôi có sợ một chút.”
“Sợ hả? Cô sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
“Không phải, tôi ngủ một mình trên giường không quen, tôi bị lạ chỗ, không có cảm giác an toàn.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
Ninh Vũ Phi bất lực, ngồi dậy nói: “Vậy cô về giường ngủ đi, tôi ngồi bên cạnh canh cho cô ngủ.”
“Nhưng… cậu cùng tôi ngủ đi, như vậy tôi sẽ không bị dọa sợ.”
“Ừm, vậy được rồi!”
Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, Ninh Vũ Phi nín thở, không để bản thân bùng phát.
“Vũ Phi, cậu ngủ rồi sao?”
“Chưa!”
Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt, không dám quay mặt về phía Ninh Vũ Phi, chỉ dám mở miệng nói chuyện với anh.
“Có tôi ở đây, không sao đâu, cô yên tâm ngủ đi!” Ninh Vũ Phi nói.
“Ừm!”
Tư Đồ Y Nhạn nhắm mắt lại, vì có Ninh Vũ Phi nằm bên cạnh, cô ấy yên tâm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai người họ không làm gì, ngủ suốt một tối.
Hôm sau!
Ninh Vũ Phi vừa mở mắt ra, liền cảm giác được có người nằm ở trên người mình, nhìn xuống liền có cảm giác nặng.
Tư Đồ Y Nhạn ghé sát và nằm trên ngực anh, ngủ rất ngon.
Ở khóe miệng cô ấy vẫn còn một vệt nước bọt, có lẽ là do cái nóng oi bức vào ban đêm, chiếc khăn tắm quấn trên người cô ấy đã không còn.
Cho nên tất cả những hình ảnh khó tin hiện lên trước mắt Ninh Vũ Phi.
“Này... cô coi tôi là anh hùng sao?” Ninh Vũ Phi vô cùng xấu hổ.
Nếu như anh đánh thức Tư Đồ Y Nhạn chẳng phải là càng thêm xấu hổ sao, nghĩ đi nghĩ lại, anh quyết định để cô ấy tự tỉnh.
Khoảng ba mươi phút trôi qua.
Tư Đồ Y Nhạn tỉnh dậy, mơ hồ lau nước miếng trên khóe miệng, cảm nhận thứ ấm áp mà mình đang ôm không phải là con gấu bông hằng ngày.
Cô ấy nhìn lại bản thân, Tư Đồ Y Nhạn khó có thể tưởng tượng được mình lại không mặc gì, ôm Ninh Vũ Phi ngủ cả một buổi tối.
Bây giờ Ninh Vũ Phi còn chưa tỉnh, phải nhanh mặc đồ vào.
Tư Đồ Y Nhạn đỏ mặt, vội vàng lấy bộ váy đã được hong khô tối qua mặc vào.
Sau khi đi ra ngoài, Ninh Vũ Phi đã tỉnh.
Hai người nhìn nhau, Ninh Vũ Phi cười nói: “Cô dậy sớm vậy sao?”
“Ừm, từ tối qua tới giờ cậu có bị thức giấc giữa đêm không?”
“Không có, tôi là người đã ngủ thì rất khó tỉnh lại.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa sáng đi, chút nữa còn phải đi học nữa.” Tư Đồ Y Nhạn nói.
“Được!”
Qua cơn mưa trời lại sáng, thời tiết ngày hôm sau rất đẹp, sau khi ăn bữa sáng, anh đưa Tư Đồ Y Nhạn về nhà, còn mình thì đi tới trường học.
Sau khi Ninh Vũ Phi rời khỏi đây, có một người lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại: “Cậu chủ, đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?”
“Cậu muốn chết sao, có chuyện gì thì nói liền đi.” Bên kia truyền đến giọng của Âu Dương Minh Khánh.
“Vừa rồi tôi thấy Ninh Vũ Phi và Tư Đồ Y Nhạn từ khách sạn đi ra.”
“Cái gì, cậu nói lại lần nữa đi?”
Người đó nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấu Tư Đồ Y Nhạn và Ninh Vũ Phi cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, bọn họ cùng nhau qua đêm ở khách sạn.”
“Ầm!”
Bỗng nhiên một tiếng động vang lên, vô cùng chói tai, Âu Dương Minh Khánh tức giận đến mức đập nát.
Trong khách sạn sang trọng bên kia, một người phụ nữ run rẩy ngồi trên giường, sợ hãi nhìn người đàn ông sắp phát điên trước mặt.
Âu Dương Minh Khánh tức giận đến mức mặc vội quần áo, ném một số tiền lên giường rồi bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.