Chương trước
Chương sau
"Vũ Phi, con cũng là người bị hại trong chuyện này. Vị Noãn là con gái chú, vì vậy con cũng không cần nhúng tay vào, về nghỉ ngơi đi." Giang Trấn Hải nói.
"Vậy được ạ!"
Ninh Vũ Phi càng tin chắc rằng Giang Trấn Hải thực sự cố tình che giấu điều gì đó với mình, dường như không lo lắng lắm về việc Giang Vị Noãn bị bắt cóc.
Chẳng lẽ Giang Trấn Hải đã biết rằng mục đích bắt cóc Giang Vị Noãn của bọn bắt cóc đã không đạt được từ lâu.
Sau khi rời khỏi xí nghiệp Giang thị, Ninh Vũ Phi cũng phải gọi điện thoại để tìm cách. Chỉ có Tần Minh Nguyệt mới có thể giúp đỡ.
Sau đó đương nhiên không trở về biệt thự, mà là quan sát ở cửa xí nghiệp Giang thị, Giang Trấn Hải có đi bước tiếp theo hay không.
Dù sao thì Giang Vị Noãn cũng là do mình không bảo vệ được tốt, mặc kệ Giang Trấn Hải có biết mục đích của bọn bắt cóc hay không, mình cũng có thể mặc kệ việc tồn tại mối quan hệ giữa ông ấy và bọn bắt cóc, nhưng mà Giang Vị Noãn vô tội, không nên trở thành con bài đàm phán giữa hai bên.
Một lúc sau, Ninh Vũ Phi nhìn thấy Giang Trấn Hải bước ra, ngồi trong xe hơi.
Ninh Vũ Phi chặn được một chiếc taxi sau đó vội vàng đuổi theo, bảo tài xế taxi giữ khoảng cách.
Bây giờ là giờ cao điểm tan tầm dẫn đến số lượng xe chạy rất nhiều, theo sát thì dễ bị phát hiện, theo xa thì dễ mất dấu.
Bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tần Minh Nguyệt nói: "Chị Minh Nguyệt, bây giờ chị có thể cử người đi truy hỏi xe của Giang Trấn Hải được không?"
"Không thành vấn đề, bên phía cậu cần trợ giúp gì không, bây giờ tôi có thể trực tiếp cử người tới giúp cậu?"
“Không cần đâu. em chỉ muốn làm rõ một số chuyện thôi, không việc gì cả." Ninh Vũ Phi nói.
"Vậy được, chờ chút!"
Không đến một phút, điện thoại di động của Ninh Vũ Phi đã tự động bật hệ thống định vị, ở trên có một chấm đỏ đang di chuyển chính xác là vị trí phía Giang Trấn Hải đang chạy.
"Bác tài, bác có thể đi cách xa chút không, tôi là cảnh sát nằm vùng, không nên để bọn họ phát hiện."
Vừa nghe đến cảnh sát đang phá án, tài xế taxi nhanh chóng lên tinh thần.
Ninh Vũ Phi nhìn điện thoại di động của mình, quả thật là công nghệ cao, có thể dễ dàng khóa chặt hướng đi của một chiếc xe đang chạy. Người có tiền chỉ có những chuyện không tưởng mới không làm được thôi.
Đã đoán được đại khái lộ trình, điệu bộ của Giang Trấn Hải hình như muốn đi tới một bến tàu nào đó ở ngoại thành.
"Đi lên trước một chút xem sao!"
Cùng lúc đó, một chiếc tàu chở dầu khổng lồ đậu trên một bến tàu ở ngoại thành, xung quanh không có người.
Trong một căn phòng nào đó trên tàu, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang mặc váy lửng và áo gió, hết sức quyến rũ gợi cảm, đi theo phía sau hai vệ sĩ.
“Bà chủ, bà tới rồi sao?” Một người phụ nữ mặc áo khoác da nói, cũng chính là người đã giả trang tấn công Ninh Vũ Phi.
"Người đâu?"
"Ở bên trong ạ."
Mở cửa ra, bà chủ bước vào, nhìn thấy Giang Vị Noãn đang ngồi ở trên giường khóc lóc.
Cô ấy vừa thấy có người đi vào lập tức sợ hãi đứng lên, không ngừng nép vào trong góc tường nhìn những người đi vào bằng đôi mắt ngấn lệ.
“Các người là ai, tại sao lại bắt cóc tôi?” Giang Vị Noãn hỏi.
Bà chủ khẽ mỉm cười, nhìn khuôn mặt của Giang Vị Noãn nói: "Thật sự rất xinh đẹp, con gái của Giang Trấn Hải và Dương Tú Tú."
"Bà rốt cuộc là ai, muốn làm gì?"
"Không có gì, dì chỉ muốn nói chuyện với ba của con thôi. Yên tâm đi, dì sẽ không làm hại con, không phải sợ, ngồi xuống đi, cùng dì nói chuyện nha?"
Giang Vị Noãn lắc đầu, không dám đi qua, bắt cóc mình sao có thể là người tốt được.
Một người đàn ông đi tới, nói: "Bà chủ, ông ấy đến rồi?"
“Ừ, hai người cá người trông chừng ông ấy, chờ lệnh của tôi!” Bà chủ nói.
"Vâng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.