Chương trước
Chương sau
“Không có, sao vậy?”
Người gọi tới là trợ lý của Tần Minh Nguyệt, giọng ở đầu dây bên đó hình như rất gấp.
“Haiz, thôi bỏ đi, có thể là thư ký Tần có chuyện, co lẽ ngày mai sẽ về.”
“Tôi gọi điện cho cô ấy thử xem!”
“Không cần đâu. Hôm nay gọi cả ngày đều báo hiệu tắt máy, chắc là thư ký Tần có chuyện phải trở về tổng công ty rồi.”
Nói như vậy, Ninh Vũ Phi chau mày, cho dù là trở về tổng công ty thì điện thoại cũng không thể ở chế độ tắt máy cả ngày như thế.
Chắc chắn là có nguyên nhân gì khác, anh hỏi: “Như vầy đi, anh biết thư ký Tần ở đâu không? Bây giờ tôi đi xem thử.”
“Được, chỗ thư ký Tần ở là …”
Cúp điện thoại xong, Ninh Vũ Phi bắt xe đi tới khu tập thể của Tần Minh Nguyệt ở.
Đây là một khu tập thể nhỏ cao cấp. Mỗi căn đều là toà nhà hai tầng độc lập. Tuy cũng không kém biệt thự nhưng cũng có giá xấp xỉ 3 tỷ.
Theo địa chỉ thì chính là căn ở trước mặt.
Bây giờ vẫn chưa muộn lắm, chắc là chưa ngủ thì phải. Nhưng cả căn nhà tối om, không có bất kỳ ánh sáng nào.
Thế là Ninh Vũ Phi gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, cũng có nghĩa là Tần Minh Nguyệt không có nhà.
Sau khi anh nhìn bốn phía không có bảo vệ và camera, Ninh Vũ Phi trực tiếp nhẹ nhàng leo lên tầng hai và chui vào cửa sổ phòng ở tầng hai.
Đây chắc là phòng của Tần Minh Nguyệt, vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp, thậm chí ga trải giường cũng được trải xong.
“Vậy thì rốt cuộc Tần Minh Nguyệt đã đi đâu?” Ninh Vũ Phi đắn đo suy nghĩ.
Nhưng anh nhanh chóng phát hiện túi xách của Tần Minh Nguyệt còn đây, điện thoại tắt máy để ở trên bàn đầu giường, cũng có nghĩa là Tần Minh Nguyệt đã tự mình rời khỏi.
“Lẽ nào là…”
Ninh Vũ Phi nghĩ tới một khả năng, chính là sau khi Tần Minh Nguyệt giúp mình điều tra chuyện của ông Long Ngũ thì xảy ra chuyện rồi.
Khả năng này rất lớn, nếu là như vậy thì tiêu rồi.
“Thôi đi, vào xem thử trước đã!”
Ninh Vũ Phi đành đi tới biệt thự đó, bản thân anh còn nhớ vị trí đó.
Sau một tiếng đồng hồ thì tới biệt thự Thắng Cảnh, phía trên là đèn đuốc đỏ chói, nhưng chỗ nào cũng có nguy cơ.
Nếu Tần Minh Nguyệt thật sự bị người của ông Long Ngũ bắt, vậy thì tự mình lẻn vào có thể không tìm được Tần Minh Nguyệt ở nơi lớn như vậy.
Bây giờ chuyện quan trọng cần làm là phải xác định rốt cuộc Tần Minh Nguyệt có ở bên trong hay không.
Thế là anh sải bước lớn đi vào, nhanh chóng gặp phải hai bảo vệ ở cửa.
Một trong số đó đưa tay ra chặn Ninh Vũ Phi lại và hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Tôi tới tìm ông Long Ngũ, cứ nói là Ninh Vũ Phi tới thăm.”
“Xin chờ một chút!”
Bảo vệ nhanh chóng báo chuyện này lên đội trưởng cấp trên, sau đó là thông báo Mã Văn Bưu.
Lúc Mã Văn Bưu biết Ninh Vũ Phi tới thăm, anh ta bèn tới biệt thự.
Lúc này, ông Long Ngũ vẫn chưa ngủ, đang xem sách cổ.
“Trễ vậy rồi, có chuyện gì sao?” Ông Long Ngũ rõ ràng hơi không vui.
Mã Văn Bưu nói: “Ngũ gia, tên Ninh Vũ Phi kia tới rồi.”
“Ừm, tối vậy rồi cậu ta tới làm gì?”
“Tạm thời thì chưa rõ, nhưng rất có khả năng là tới tìm người phụ nữ kia.”
Ông Long Ngũ gật đầu và nói: “Vậy thì để cậu ta vào đi.”
“Dạ!”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đi vào thì thấy ông Long Ngũ.
“Anh bạn nhỏ, tối vậy rồi còn tới tìm lão phu, có chuyện gì sao?” Ông Long Ngũ để sách cổ xuống.
“Tối vậy rồi còn tới quấy rầy thật là ngại quá, nhưng cũng không còn cách nào khác, tôi muốn biết lúc trước ông Long Ngũ có từng gặp qua một người phụ nữ hay không?”
Ninh Vũ Phi trực tiếp hỏi vào vấn, vì mọi người đều biết, không cần phải vòng vo làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.