Chương trước
Chương sau
"Thật sự không biết nên nói như thế nào, cũng không biết phải cảm ơn cậu thế nào." Trần Thành Hạo thở dài.
Ninh Vũ Phi cười nói: "Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, chúng a là bạn, cũng là anh em, không cần phải nhớ mãi trong lòng làm gì."
"Haiz!"
“Cậu chủ Ninh, nếu không có việc gì thì tôi về trước, sau này cậu có việc gì cứ liên hệ với tôi.” Luật sư Hà nói.
"Ừ, việc hôm nay làm phiền anh quá!"
"Không có việc gì, đây là trách nhiệm của tôi, tôi đi trước." Luật sư Hà rời đi.
Ninh Vũ Phi nói: "Trở về đi, ngày mai gặp lại, chuyện này ngoại trừ vài người chúng ta thì không có ai biết cả."
"Ừ!"
Sau khi đám người Trần Thành Hạo rời đi, Ninh Vũ Phi cũng định quay về biệt thự, dù sao anh cũng đã xin nghỉ học rồi.
Sau khi trở về biệt thự, Ninh Vũ Phi vừa bước vào thì đột nhiên liền hốt hoảng.
"Bà Ngô?"
Ninh Vũ Phi nhanh chóng đỡ bà Ngô đứng dậy khỏi mặt đất: "Bà Ngô, bà tỉnh lại đi.”
Rất may là bà ấy chỉ bị ngất xỉu, không nguy hiểm đến tính mạng.
Bà Ngô tỉnh lại thì nói: "Vũ Phi, sao con lại về?"
"Bà Ngô, bà có chuyện gì vậy, sao bà lại chỉ có một mình nằm ngã trong phòng khách vậy?"
"Không sao, chỉ là vì bà hơi mệt, là bệnh vặt lúc trước ấy mà, không sao."
Dù bà Ngô nói vậy nhưng Ninh Vũ Phi nhìn thấy dấu chân lộn xộn trên sàn nhà, từ góc độ phân bố các dấu chân mà nói thì rõ ràng là có người tranh chấp với bà Ngô.
Khiến cho bà Ngô bị đẩy ngã trên đất, anh hỏi: "Có phải Trương Đức Trung tới tìm bà không?"
"Vũ Phi, không phải, bà biết bệnh của mình mà, không có gì đáng ngại, không có vấn đề gì đâu." Bà Ngô đứng lên.
"Haiz, bà Ngô, bà nghỉ ngơi một chút đi!"
Bởi vì bên ngoài còn có camera theo dõi nên anh có thể tự đi kiển tra, sau khi vào phòng giám sát camera anh phát hiện có một tên thanh niên gầy yếu tìm đến đây.
Lúc này bà Ngô ra mở cửa cho anh ta, nhưng lại bị người kia trực tiếp đẩy ra, sau đó là chuyện bên trong biệt thự, không thể nhìn tiếp được.
Ninh Vũ Phi không yêu cầu cài đặt camera giám sát trong biệt thự, vì anh tin tưởng mọi người.
"Bà Ngô, bà nhất định phải nghỉ ngơi thật nhiều đó, con sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh ung thư của bà." Ninh Vũ Phi nói.
Lời này hơi quá sức, bà Ngô hỏi: "Vũ Phi, con còn có thể chữa bệnh ung thư à?"
"Có lẽ là không có vấn đề gì, nhưng bà phải ăn được uống được, làm cho thân thể đạt tới trạng thái tốt nhất, như vậy xác xuất thành công mới có thể cao hơn một chút."
"Nhưng Vũ Phi à, như vậy có phải là cần tiêu tiền không, thôi quên đi, dù sao bà vẫn còn có thể lại chịu đựng thêm vài năm nữa."
Ninh Vũ Phi mỉm cười nói: "Bà yên tâm đi, không có vấn đề gì cả, bà yên tâm là tốt rồi, đêm nay bà nghỉ ngơi đi, con đi nấu cơm cho mọi người."
"Vũ Phi, cứ để bà làm đi!"
"Không có việc gì, một mình con vẫn nấu được mà."
Ninh Vũ Phi thay quần áo rồi vào bếp nấu ăn.
Rất nhanh sau đó Giang Vị Noãn cũng về đến nơi, nói: "Vũ Phi, rốt cuộc hôm nay anh đi đâu?"
"Có chút việc thôi, đã giải quyết ổn thỏa rồi, Tố Nga đã về chưa?"
“Có vẻ vẫn chưa, để tôi giúp anh.” Giang Vị Noãn bước vào nhìn thấy cà rốt chưa cắt trên thớt.
Vì vậy sau khi rửa tay cậu ấy định dùng dao cắt, Ninh Vũ Phi nói: "Cẩn thận, đừng để cắt vào tay."
"Ừ!"
Có lẽ là bởi vì mải nói chuyện không để ý Giang Vị Noãn bỗng kêu lên một tiếng: "A…"
"Làm sao vậy?"
Ninh Vũ Phi quay đầu, nhìn thấy ngõn trỏ của Giang Vị Noãn đã bị cắt vào chảy ra máu.
"Mới vừa rồi còn bảo cô cẩn thận một chút."
Ninh Vũ Phi mau chóng lau khô tay, sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của Giang Vị Noãn lên, nhìn qua rồi há miệng ngậm lấy vết thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.