Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, Trần Thành Hạo hưng phấn nói: "Ha ha ha, đã bảo tay tôi may lắm mà, vòng đầu đã gặp được một tên gà mờ đẳng cấp tiểu học."
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn, đến lúc ấy mà thua thì chúng ta sẽ thành trò cười của cả khoa."
"Được rồi, mọi người cùng cố lên nhé!"
Cao Tử Tuấn đứng dậy: "Các cậu còn cần người không?"
"Không cần, không có cậu chúng tôi cũng có thể vào tới vòng hai." Mấy người tương đối bài xích Cao Tử Tuấn.
"Thành Hạo, tôi chúc mọi người cố lên trước nhé, chiều nay tôi muốn đi viện thăm một người bạn."
Ninh Vũ Phi quay sang nhìn Cao Tử Tuấn: "Chờ lát nữa để Cao Tử Tuấn cùng các cậu đánh đi, có chuyện gì lại gọi cho tôi, xin lỗi mọi người."
"Vũ Phi, đi viện thăm ai vậy? Có nặng lắm không?"
"Không sao, một người bạn của tôi!"
Ninh Vũ Phi nói xong liền ra khỏi trường, chợt nghe có người gọi mình lại: "Bạn Ninh Vũ Phi phải không?"
"Tô Điềm."
Tô Điềm đứng chống chân trên xe đạp, trông như chờ Ninh Vũ Phi lâu rồi.
"Tôi..." Tô Điềm ấp úng không nói nên lời.
"Có chuyện gì thì cứ nói, có gì phải ngại?"
"Cảm ơn cậu kê thuốc cho mẹ tôi, tôi có thể mời cậu tối mai đến nhà tôi ăn tối để cảm ơn không?" Tô Điềm nói.
Ninh Vũ Phi sờ mũi: "Việc này... nếu mọi người thấy tiện thì tôi sẽ đến."
"Vậy... quyết định vậy nha, chiều mai tan học tôi chờ cậu ở đây."
"Được, thế nhé!"
Tô Điềm nhấn bàn đạp đi một đoạn, lại rút ra ba trăm nghìn: " Ninh Vũ Phi, cảm ơn cậu thay lốp xe cho tôi, đây là tiền..."
"À... tiền này cậu để lại mua thuốc cho thím đi, lần trước tôi thấy lốp xe cậu xịt nên mới thay giúp cậu, còn không nói với cậu nữa."
"Không được, cậu phải nhận tiền này, nếu không... tôi..."
Thấy đối phương cố chấp, Ninh Vũ Phi đành nhận lấy: "Thế tôi cầm vậy."
"Ừ! Chào... chào cậu!"
"Bye bye!"
Nhìn theo bóng lưng Tô Điềm đi xa, Ninh Vũ Phi bất đắc dĩ cười khẽ, gọi xe đi bệnh viện.
Cũng qua một ngày rồi, không biết người nhà Trầm Mặc Như còn ở bệnh viện không, vẫn là đến xem thử đi.
Vừa tới viện lại tình cờ gặp được viện trưởng, ông ấy giật mình nói: "Vũ Phi, sao cậu lại đến đây? Bạn cậu gặp chuyện nằm viện à?"
"Viện trưởng Chu, tôi đến thăm bạn, không có chuyện gì!"
Một lần lạ hai lần quen, viện trưởng Chu vô cùng coi tọng Ninh Vũ Phi, ông nói: "Vũ Phi, tôi muốn nói chuyện này với cậu, cậu rảnh không?"
"Giờ tôi cần đi thăm bạn trước, muộn một chút có sao không?"
Viện trưởng Chu kích động: "Được được, bạn cậu nằm phòng nào? Tôi đi cùng cậu."
"Được thôi!"
Khi hai người đến trước cửa phòng bệnh của Trầm Giang Bảo thì thấy trước cửa có hai vệ sĩ áo đen đứng canh.
Một trong hai người chính là vị ngăn cản Ninh Vũ Phi cứu Trầm Giang Bảo lúc đó, thấy Ninh Vũ Phi thì hơi ngượng ngùng.
"Bác Trầm còn ở bên trong không?" Ninh Vũ Phi hỏi.
"Có!"
Vệ sĩ nhanh chóng mở cửa đi vào: "Chủ tịch, bà chủ, Ninh Vũ Phi đến ạ!"
"Còn không nhanh mời người vào?" Vương Thu Hạnh nói.
"Vâng!"
Vệ sĩ ra ngoài đưa tay ý mời: "Cậu Ninh, mời cậu vào."
"Xin lỗi bác trai, bác gái, giờ con mới đến thăm hai người được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.