Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy Đường Tố Nga đang ngồi trên giường, cuốn chặt người trong chăn.
Do thể chất nên cô ấy hoàn toàn không cảm thấy lạnh, nhưng mà bây giờ khắp căn phòng đã được phủ đầy bởi một lớp băng dày đặc, trông rất giống một cái hầm băng.
Lúc Ninh Vũ Phi vừa mới bước vào suýt chút nữa không chịu nổi, bởi vì nhiệt độ ở đây thực sự quá thấp, giống như đang đi vào trong một cái hầm băng vậy.
“Tố Nga, là anh, em sao vậy?” Ninh Vũ Phi chậm từng bước chậm rãi tiến lại gần.
Đường Tố Nga còn đang nức nở: “Anh Vũ Phi, anh mau ra ngoài đi, em chính là một con quái vật, em không muốn hại ai hết.”
“Tố Nga, đây không phải là lỗi của em!”
Ninh Vũ Phi đi tới bên cạnh, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đường Tố Nga nói: “Không sao, em có thể khống chế bản thân mình, chuyện lúc nãy không phải là lỗi của em.”
“Nhưng mà cái người kia đã bị em...” Đường Tố Nga òa khóc.
Cô ấy bị ám ảnh với loại năng lực này của chính mình, bởi vì bản thân lúc nhỏ đã đóng băng một người bình thường trở thành tượng băng, cũng giống như cánh tay bị vỡ vụn khi nãy của Chu Hân Tĩnh.
Ninh Vũ Phi nói: “Không sao, hãy nhìn vào anh, đây là năng lực từ khi sinh ra đã có, nhưng mà em có thể khống chế nó, không cần sợ hãi cứ bình tĩnh mà đối diện”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, em chỉ có điều khiển được nó thì mới có thể không để cảm xúc của bản thân làm tổn thương người khác, thả lỏng người ra đi.”
Nghe thấy lời nói của Ninh Vũ Phi, tinh thần đang căng thẳng của Đường Tố Nga dần dần được thả lỏng, đồng thời đống băng ở xung quanh cũng dần dần tan đi, thực sự là một loại năng lực đáng sợ.
Bản thân Ninh Vũ Phi không dám nói có thể lành lặn rút lui khi gặp phải loại năng lực đáng sợ này.
“Anh Vũ Phi, tay của người kia giờ xử lí như nào, em không hề cố ý làm hại?” Đường Tố Nga sợ hãi nói.
“Không sao, có thể giải quyết từ từ.”
Bà Ngô tự trách bản thân: “Chuyện này đều tại bà, tại bà vừa nghe thấy cô Chu là vị hôn phu của Vũ Phi đã ngay lập tức cho cô ta vào, nếu như không cho cô ta vào thì cũng không xảy ra bất cứ sự việc nào, đều tại bà cả.”
“Anh Vũ Phi, cái người kia hất nước lên người bà Ngô, còn tát bà Ngô một cái, em thực sự vô cùng tức giận nên mới...”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu, nói: “Chuyện này hai người đều không sai, tôi không hề có quan hệ gì với Chu Hân Tĩnh kia, anh cũng không thể ngờ rằng cô ta còn có thể tìm ra được nơi này, nhưng họa này đều là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.”
“Không sao hết, không cần sợ!”
Sau khi an ủi Đường Tố Nga xong, Ninh Vũ Phi nhìn tình hình của bà Ngô, thấy Chu Hiểu Tịnh kia mất đi một cánh tay cũng không xứng đáng được thương hại một chút nào.
Buổi tối, Ninh Vũ Phi ra khỏi nhà đi tới bệnh viện.
Bây giờ gia đình Chu Hân Tĩnh chắc là đang ở trong bệnh viện nhỉ, sau khi hỏi han y tá đã tìm được phòng bệnh của Chu Hân Tĩnh.
Cửa còn chưa kịp mở ra đã nghe thấy Chu Tuệ Chân nói muốn tìm luật sư giỏi nhất, còn muốn báo cảnh sát tìm công lý cho Chu Hân Tĩnh.
Ninh Vũ Phi mở cửa đi vào, cười lạnh: “Ái dà, các người thật sự ở đây sao?”
“Ninh Vũ Phi?” Chu Chính Nam không dám nói gì.
Sau khi Chu Tuệ Chân trông thấy Ninh Vũ Phi, lập tức nói: “Ninh Vũ Phi, cậu giỏi lắm, dám để một tên người hầu chặt mất cánh tay của con gái tôi, chuyện này cậu chưa xong với tôi đâu?”
“Tôi trái lại muốn hỏi, tại sao con gái của bà lại gặp phải sự cố này?” Ninh Vũ Phi quay sang hỏi Chu Hân Tĩnh: “Ai cho phép cô vào chỗ ở của tôi, còn đánh người của tôi?”
“Hai người bọn họ chỉ là đám người hầu ti tiện mà thôi, mắc lỗi thì em dạy dỗ chút thì có sao nào?” Chu Hân Tĩnh khí thế hừng hưc nói.
“Hừ, cho dù là làm sai thì cô cũng đâu có tư cách gì đánh bọn họ?”
“ Em...” Chu Hân Tĩnh lập tức á khẩu không nói được lời nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.