Chương trước
Chương sau
Lúc này, Hoa Nùng Yêu từ trong bệnh viện đi ra, mừng rỡ gọi: “Tiểu Lục Tử!”
“Sư tỷ!”
“Tiểu Lục Tử, em được lắm đấy!” Hoa Nùng Yêu nói.
Ninh Vũ Phi cười: “Nào theo kịp một phần mười của sư tỷ chứ, em vẫn là cái người sợ tiêm kia thôi.”
“Thấy em bị tam sư tỷ ức hiếp, để bây giờ chị tiêm cho em một mũi dự phòng nhé?”
“Ối, đừng đừng đừng, sức khỏe của em bây giờ hiện tại rất tốt.” Ninh Vũ Phi từ khi còn nhỏ đã rất sợ tiêm.
Hoa Nùng Yêu nhìn về phía Trần Thành Hạo, mỉm cười hỏi: “Đây là bạn của em sao?”
“Đúng vậy, Hạo Tử, đây là ngũ sư tỷ của tôi, Hoa Nùng Yêu.”
“Xin chào!” Hoa Nùng Yêu đưa tay ra.
Trong lòng Trần Thành Hạo thật sự hâm mộ đố kị, xung quanh tên nhóc Ninh Vũ Phi này toàn là mỹ nữ, lại còn có một người sư tỷ xinh đẹp như này.
Cũng đều sinh ra là người, tại sao mình lại không có cái phúc khí này chứ!
“Xin chào, em là bạn học của tiểu Phi.” Trần Thành Hạo làm bộ lịch thiệp nói.
“Ừ.”
Hoa Nùng Yêu khoác tay Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi, em và bạn em chắc chưa ăn cơm đúng không? Bây giờ chúng ta đi ăn cơm.”
“Được, nhưng mà lần này để em mời khách.”
“Được, vậy sư tỷ chị đây liền để tiểu bạch sư đệ mời cơm một lần vậy.”
Trần Thành Hạo vuôt mũi một cái, nói: “Tiểu Phi, tôi về trước giúp ba mẹ dọn dẹp, ngày kia gặp!”
“Vậy được rồi, ngày kia gặp!”
Đúng lúc hai người vừa bước lên xe, một người từ trong bệnh viện chạy ra, hô: “Người anh em Ninh Vũ Phi, giáo sư Hoa, đợi một chút!”
Người này chính là bác sĩ Hoàng, ông ta chạy đến trước mặt hai người, thở hổn hển nói: “Người anh em, tôi muốn xin lỗi cậu chuyện lúc nãy, xin cậu thứ lỗi cho sự lỗ mãng của tôi!”
“Tiểu Lục Tử, tên này ức hiếp em, có cần sư tỷ gọi người đến ném hắn ta vào thùng rác không?” Hoa Nùng Yêu hỏi.
Mặt Ninh Vũ Phi lập tức đen lại, mấy vị sư tỷ của mình từ khi nào mà trở nên bạo lực vậy.
Vội vàng nói: “Không có gì đâu sư tỷ, để em giải quyết là được rồi.”
Nghe thấy vậy, bác sĩ Hoàng mới thở phào một hơi, nếu Hoa Nùng Yêu thật sự nhắm vào mình, thì đừng mơ có thể tồn tại ở trong giới y học Long Việt này được nữa.
“Người anh em Ninh Vũ Phi, xin hãy tha thứ cho tôi, lần sau tôi nhất định sẽ tiến hành kiểm tra toàn diện cho mỗi một bệnh nhân, sẽ không để xảy ra bất kì sai sót nào nữa.” Bác sĩ Hoàng nói.
Bản thân muốn tiếp tục ở lại bệnh viện làm việc, phải nhận được sự tha thứ của Ninh Vũ Phi, nếu không viện trưởng sẽ đuổi việc mình.
Ninh Vũ Phi nói: “Được rồi, quay về làm việc đi, lần này xem như là một bài học cho ông, bác sĩ không thể quá tự phụ, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ông.”
“Cảm ơn, vô cùng cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của cậu.” Bác sĩ Hoàng gập người chín mươi độ cúi đầu.
“Ừ, được rồi, ông quay về đi!”
Ninh Vũ Phi vừa vào trong xe, nói với tài xế của Hoa Nùng Yêu: “Đi đến Lầu Tiên Cư.”
“Tiểu Lục Tử, chúng ta mới mấy năm không gặp, thế mà giờ em đã lớn thế này rồi, so với sư tỷ bọn chị còn cao hơn nhiều.” Hoa Nùng Yêu ra dấu.
Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái, nói khoác mà không biết ngượng trả lời: “Em như thế này thì ngày sau mới có thể bảo vệ các sư tỷ được chứ, em không hề quên lời hứa lúc nhỏ đâu, trưởng thành rồi sẽ cưới hết mấy vị sư tỷ làm vợ.”
“Được, các sư tỷ bây giờ ngồi chờ Tiểu Lục Tử đến hỏi cưới.” Hoa Nùng Yêu trực tiếp đồng ý.
Cái này khiến Ninh Vũ Phàm không biết phải nói gì, vốn định trêu mấy vị sư tỷ một chút, thế nhưng mấy vị sư tỷ lại không ra bài theo lẽ thường!
Cùng lúc đó.
Trên một tòa cao ốc văn phòng trong thành phố, một tay bắn tỉa nâng súng ngắm lên, nhắm ngay vào con đường phía dưới, nói vào tai nghe: “Đã vào vị trí, còn mục tiêu thì sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.