Dương Tú Tú ôm Giang Vị Noãn, nói: “Con gái ngoan của mẹ, suýt chút nữa dọa mẹ lo chết rồi, để mẹ xem, con có bị thương chỗ nào không?” 
“Không có ạ, con đã nói là tiểu Phi cứu con rồi mà, nếu không có anh ấy chắc con không thể về được đến nhà rồi.” 
Lúc này, Dương Tú Tú mới để ý đến Ninh Vũ Phi, là một chàng trai trẻ rất đơn giản, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã mang Vị Noãn nhà tôi trở về, thực sự vất vả cho cậu rồi.” 
“Không có chuyện gì đâu cô, cháu và Vị Noãn là bạn học, đấy là chuyện nên làm ạ.” Ninh Vũ Phi đáp. 
Vừa nói xong, bất đắc dĩ sờ mũi một cái, mẹ của Giang Vị Noãn trông có vẻ không hoan nghênh mình lắm, có thể còn có nguyên nhân gì khác chăng. 
Ninh Vũ Phi mỉm cười nói: “Vị Noãn, đưa cô về nhà rồi, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận hơn một chút, tôi về trước đây.” 
“Quản gia, tiễn khách.” Dương Tú Tú nói. 
“Vâng bà chủ!” 
Giang Vị Noãn không hiểu, nói: “Mẹ, sao mẹ lại như thế, tiểu Phi là ân nhân cứu mạng của con, sao mẹ lại không mời anh ấy chén nước đã tiễn người ta về rồi!” 
“Con gái, chúng ta không được tin tưởng hoàn toàn bất kì ai hết, biết chưa, cậu ta vì sao cứu được con mà muộn như này mới đưa con về nhà, con gái, không thể không phòng bị người khác được!” 
“Ai da, con hiểu ý của mẹ, nhưng chuyện ngày hôm qua mẹ chưa biết rõ mà thôi!” 
Thấy Ninh Vũ Phi đã ra khỏi cửa, Giang Vị Noãn lập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vuong-van-dam-truy-the/1003894/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.