"Hay lắm thằng nhóc nhà cậu, xem ra con trai của Lão Ngũ thật sự phi thường. Lần này so tài tứ đại môn phái chắc hẳn cậu có thể giành được vị trí đầu bảng, nếu không thì chúng ta sẽ không đồng ý đâu, năm đó bố cậu đã giành được vị trí số một, bây giờ đã đến lượt cậu rồi, hai mươi năm luân hồi, cậu không thể kém hơn đệ ấy được nhé”.
Tằng Quảng cười nói.
“Tam sư thúc đề cao con rồi”.
Tần Lâm cười đáp.
"Lần này hai đứa đã làm nên chuyện rồi, nhưng muốn có được tên tuổi trong cuộc thi này cũng không phải là chuyện dễ”.
"Đi thôi, theo ta về động phủ của sư tổ”.
“Hiên Viên, Định Sơn, Tần Lâm, tiểu sư muội, mau đi thôi”. Dương Chí nói xong liền đi trước.
Lúc này Tần Lâm mới nhìn thấy hai vị sư huynh Vương Định Sơn và Hiên Viên “ngông cuồng”.
Vương Định Sơn híp mắt cười, có vẻ khá tốt bụng.
"Tần sư đệ, lần này đệ có thể giữ mặt mũi cho sư phụ, huynh còn thích nhìn bộ dạng của nhị sư thúc lúc nãy nữa kia”.
Vương Định Sơn thấp giọng nói.
"Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, may mắn ý mà”.
Tần Lâm nhún vai.
"Đánh bại Âu Dương Chấn Vân không chỉ dựa vào may mắn đâu”.
Một người đàn ông mặc áo vải thô ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, sau đó điềm đạm nói, người đó chính là đại sư huynh của anh, Hiên Viên “ngông cuồng”, một nhân vật huyền thoại của đời đệ tử thứ ba ở Côn Luân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648270/chuong-1530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.