Đầu hàng?
Không kịp nữa rồi em ơi, sao không làm từ sớm đi?
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên, quyền cước không có mắt, đây cũng chẳng phải chỗ chơi của trẻ con, anh muốn dạy tôi một bài học thì tôi phải giúp anh công khai chứ.
Người khác bắt nạt mình mà còn để chơi trò nhân từ hay sao?
Xin lỗi nhé, anh đây không làm được!
Mặc dù Khâu Vân Trạch đã lui hết mức có thể, nhưng nắm đấm của Tần Lâm vẫn giáng xuống thẳng vào ngực hắn.
Bịch...
Một cú đấm giáng xuống, Khâu Vân Trạch lập tức cảm thấy như đang bị một tảng đá đập vào ngực, vô cùng đau đớn, sắc mặt hiện lên vẻ đau đớn tột cùng.
Khâu Vân Trạch lùi về sau với vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng tràn đầy tức giận và kinh hãi, không ngờ Tần Lâm lại có thực lực như vậy, lại còn không thèm nói lý lẽ, hắn đã đầu hàng rồi mà anh vẫn ra đòn khiến hắn bị thương.
“Khâu sư huynh!”
“Huynh không sao chứ? Khâu sư huynh!”
“Phụt...”
Sau khi chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng Khâu Vân Trạch cũng không thể kìm được, lập tức phun máu, vẻ mặt u ám, ngay cả hai chân cũng run lên, gần như không thể đứng vững.
Quá sơ suất rồi!
"Tần Lâm, cậu có ý gì? Khâu sư huynh đã chịu thua rồi, vậy mà cậu còn ra tay tàn nhẫn như vậy sao, cậu có ý gì đây?”
Mọi người đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, khóe miệng tràn đầy phẫn nộ.
“Khâu sư huynh của các cậu chết không nổi đâu, chút thương tích này so với người học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648260/chuong-1520.html