Không thể không nói, sư phụ quả là sư phụ, Tần Lâm tự cho rằng thực lực của mình không yếu, nhưng khi sư phụ thi triển kiếm pháp Côn Luân, anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Kiếm pháp Côn Luân chắc chắn mạnh hơn Kiếm vô cảnh của anh, sư phụ thi triển trông có vẻ đơn giản thành thạo, nhưng lại tràn đầy sự bá đạo, mỗi nhát kiếm đều có thể làm đất trời rung chuyển.
Tần Lâm không dám thờ ơ, anh nhìn sư phụ múa kiếm không chớp mắt, cố gắng nắm bắt từng chiêu thức, như vậy thực lực của anh sẽ mau chóng tăng lên.
Ba phút sau, Dương Chí chậm rãi thu thế.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Tần Lâm liên tục vỗ tay, nhìn không chớp mắt.
"Kiếm pháp của sư phụ tinh tế quá, khiến con thật sự nể phục!"
Dương Chí lạnh lùng nhìn anh.
"Bớt nịnh hót đi, nhớ được bao nhiêu?"
Tần Lâm trầm ngâm đáp.
"Kiếm pháp của sư phụ biến hóa đa dạng, con chỉ nhớ được tám chín phần thôi".
Dương Chí mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Con có biết, năm đó ta học được mấy phần từ sư phụ không? Mà thôi, cứ thi triển cho ta nhìn thử đi, xem thế nào?"
"Vâng!"
Tần Lâm cầm kiếm của sư phụ trong tay, bắt đầu thi triển kiếm pháp Côn Luân.
Kiếm pháp Côn Luân thay đổi đa dạng, bảo là Tần Lâm nhớ được tám chín phần nhưng khi thực hiện cũng chỉ được năm sáu phần thôi. Khi thi triển kiếm pháp anh không ngừng nhớ lại kiếm pháp của sư phụ, tuy không thể nhớ được tất cả nhưng vẫn có thể nắm bắt được tinh túy của kiếm pháp Côn Luân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648257/chuong-1517.html