Mọi người đều không dám nói gì vì Lăng Dật Nhiên hung dữ quá, thân phận của tiểu sư thúc và cả sự bá đạo của cô khiến không ai dám dây vào.
Lúc này Đằng Thiên Sơn chỉ có thể cố gắng cãi lại.
"Dù thế nào, cậu ta cũng đã đánh các sư huynh sư đệ, thế là sai, chuyện này là sự thật. Tiểu sư muội, cho dù là muội thì cũng không thể đổi trắng thay đen như vậy được!"
"Huynh thích tìm ai tính sổ thì tìm, Tần Lâm biến mất hai ngày nay là vì đi hai thuốc với muội, chẳng nhẽ muội còn cần báo cho huynh chắc? Hay là muội đi tìm ông nội muội nhé!"
Lăng Dật Nhiên vừa cười vừa nói, toàn thân Đằng Thiên Sơn run rẩy, nếu như thực sự đi tìm sư thúc để nói chuyện thì chết chắc.
Lúc này ông ta chỉ có thể câm họng, không biết phải nói gì.
"Chuyện này còn phải truy cứu trách nhiệm của Chấp pháp đường, mấy người không phân rõ trắng đen mà đánh người, còn ỷ đông hiếp yếu, mấy người bị thương là đáng, đúng là đồ không biết xấu hổ. Bây giờ tôi làm chứng cho Tần Lâm, ông nội tôi cũng có thể làm chứng, sau khi trở về Tần Lâm bị mấy người dùng mọi cách gây khó dễ, xem ra tôi phải đi tìm sư phụ chưởng môn để cáo trạng thôi, ai tán thành? Ai phản đối?"
Lời của Lăng Dật Nhiên khiến không ai dám đáp trả, bây giờ Tần Lâm đã nắm đằng chuôi, bọn họ không đánh lại anh, lúc này anh còn có lý, giờ mà can thiệp chỉ có chết.
Tôn Dương Kỳ và Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648253/chuong-1513.html