Lăng Dật Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may mà cô kịp thời xuất hiện ngăn cản bọn họ đánh nhau.
"Hai người hù chết cháu rồi, ông nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao hai người lại đánh nhau? Mà đánh kiểu vậy cũng không giống so tài".
Tần Lâm khẽ mỉm cười nhìn Lăng Dật Nhiên.
"Bọn tôi so tài mà, có điều sư thúc tổ và tôi khá nghiêm túc rồi, nên cô mới tưởng chúng tôi muốn đưa nhau vào chỗ chết".
Lăng Nhật Thiên tự tin nói.
"Đúng, chứ không cháu nghĩ ông thua được thằng nhóc này chắc? Hừ hừ, ông nội dù tuổi đã cao nhưng không phải ai cũng đánh bại được ông đâu".
Trên thực tế, Lăng Thật Thiên biết nếu như đánh tiếp, ông chắc chắn không phải đối thủ của Tần Lâm. Đương nhiên nếu đây là cuộc chiến sinh tử, ai chết ai sống cũng khó nói lắm. Có điều bọn họ đâu thể sống mái với nhau một trận được. Nếu không từ lúc vừa mới bắt đầu, Lăng Nhật Thiên đã tung sát chiêu không cho Tần Lâm cơ hội để mà quyết chiến đến lúc này.
Mà với Tần Lâm, anh còn chưa nắm rõ thực lực của mình, mà dù có đánh đến cùng với sư thúc tổ cũng chưa chắc đã nắm hết được. Có điều dù anh có lợi hại hơn thì cũng không phải đối thủ của Lăng Nhật Thiên, bởi vì anh có thể đạt được đến như này là nhờ Lăng Nhật Thiên giúp anh, cho dù anh có vô địch thiên hạ thì anh cũng không sánh bằng ông cụ được.
"Đa tạ sư thúc tổ".
Tần Lâm khom người tạ ơn Lăng Nhật Thiên, dù ông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/y-vo-song-toan/1648247/chuong-1507.html